Ngoài cửa, Mộ Nguyệt Sâm cực khổ hít thở, thật sắp bị nha đầu này ép thành thái giám!
Trong nhà vệ sinh, rất im lặng.
Khó có thể tưởng tượng mấy phút trước, ở đây xuất hiện cảnh như “tai nạn”.
Hạ Băng Khuynh động đậy, quay người nhìn gương, cô gái trong gương như vừa trốn thoát khỏi cái chết, y phục nát, tóc rối.
Môi bị hành hạ đến đỏ lên, dấu hiệu cho thấy trầm luân hôn 1 nam nhân.
Dù như vậy, cuối cùng anh cũng không tiếp tục.
Rõ ràng với sức của anh, chỉ cần anh muốn, dù cô dùng hết sức cũng vô dụng.
Nhưng, anh, vẫn tha cho cô!
Cầm chặt đồ cuối cùng anh đắp cho cô, cô cảm nhận được sự dịu dàng của anh, lòng lưu chuyền dòng chảy ấm áp.
Nam nhân này rất hư, nhưng hình như cũng không hư lắm.
Ra từ nhà vệ sinh, Mộ Nguyệt Sâm đã không còn ở thư phfong.
Lòng cô đột nhiên trống rãi.
Sớm hôm sau.
Hạ Băng Khuynh còn đang ngủ, liền bị người gõ cửa.
Mắt mơ hồ mở cửa, phát hiện đứng trc cửa là Mộ Nguyệt Sâm, lập tức tỉnh táo.
“Sao sớm vậy đã tìm tôi?” Cô vô thức kéo cửa lại.
“Ôn tập!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, vào trong.
Anh trực tiếp ngồi bên bàn sách, tìm bài tập anh văn của cô.
Hạ Băng Khuynh ngây ngốc.
Sớm vậy anh kiếm cô ôn tập?
Kéo 1 cái ghế qua, cô ngồi xuống, nhìn thời gian, ngoan ngoãn, mới 6h!
Đang nhìn Mộ Nguyệt Sâm, lúc này đang lấy bài tập của cô, bộ dạng cao quý lạnh lùng, so với người hôm qua hoàn toàn là 2 người khác nhau.
Lòng Hạ Băng Khuynh lén lút khinh bỉ.
Nhìn anh cũng nửa ngày rồi, cô chỉ vào sách trong tay anh: “Tôi làm đúng không?”
Mộ Nguyệt Sâm lật sách, tay tùy ý chỉ lên:”Đây không đúng, đây cũng không, đây ngữ pháp sai toàn bộ, chỉ dễ vậy cũng sai, Hạ Băng Khuynh giáo viên tiếng anh có dạy em không?”
“...”
Hạ Băng Khuynh quẫn bách!
Lời có cần độc ác vậy không!
Chịu không được bị nói,. cô tức giận giật lại sách: “Không cần anh dạy nữa!”
“Nói em 2 câu liền không vui?”
“Làm gì 2 câu, rất nhiều câu được không, nếu tôi có thể làm đúng, còn ôn bài làm gì.”
“Thật biết giảo biện, được rồi, trước tiên sửa câu đã sai, em nói anh nghe chỗ nào nên viết sao, biết rồi, lần sau sẽ không sai nữa!”
Hạ Băng Khuynh không vui mở sách ra.
“Lấy viết đây!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói.
Hạ Băng Khuynh tìm viết chì trong hộp bút trên bàn đưa anh.
Tuy biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng, nhưng dạy rất kiên nhẫn, nếu cô nghe không mà không hiểu, liền viết kế bên câu đề cho cô coi: “Hiểu chưa?”
“Hình như hiểu rồi!” Hạ Băng Khuynh vui vẻ nói.
Tên này thật lợi hại, nói rất dễ hiểu, lại cực kỳ chuẩn xác.
1h hơn sau đó, cô đều nghe rất nghiêm túc.
“Còn gì không hiểu tối nay nói tiếp!”
Tối nay?
Tối nay còn ở chung chỗ với anh?
Hạ Băng Khuynh k biết mình nên vui hay lo, cô vừa mới thích anh, mà anh lúc nào cũng muốn cô làm chuyện ấy, cô lại không muốn sớm vậy là chuyện ấy với anh, sợ cô lúc nào cũng từ chối anh, như vậy làm sao phát triển tình cảm.
Ài, khổ não quá!
Cô không nên thích anh.
Tên này không phải người thường có thể thích.