Bây giờ nghĩ lại cảnh lúc nãy, kêu cô nói bị người ngoài hành tinh khống chế cô cũng chịu.
“Đừng phiền Nguyệt Sâm người ta, vậy, tập xong chưa?” Lúc nói chữ tập giọng Hạ Vân Khuynh run rẩy.
“Xong rồi!” Hạ Băng Khuynh liền gật đầu.
“Vậy cũng chị đi coi phim!”
“Đc, đc, em vừa hay muốn coi.”
Hạ Băng Khuynh nhanh chóng xuống giường, qua tủ lấy 1 cái áo khoác.
2 chị em lờ đi Mộ Nguyệt Sâm, 1 tung 1 hứng nói xong, liền rời phòng.
Mộ Nguyệt Sâm thở dài, xoa mi tâm, rất bất lực.
Rất hiển nhiên, chị dâu muốn làm mờ chuyện này, coi như k xảy ra.
Cô k muốn để Hạ Băng Khuynh bên anh!
Phòng chiếu phim.
Màn hình đang chiếu phim kinh dị.
Hạ Băng Khuynh và Hạ Vân Khuynh ôm bắp rang, uống coca, mắt chuyên tâm vào màn hình lớn, nhìn rất bình thản, thật sự trong lòng mỗi người như chạy loạn.
Hạ Băng Khuynh lén liếc nhìn chị.
Chị xử lý chuyện lúc nãy, khiến cô k hiểu, trước mắt, 2 người đơn độc ở chung, chắc là tính toán của chị.
Cô thừa nhận sợ bị hỏi, nhưng nếu chị hỏi thật, cô chắc chắn nói toàn bộ sự thật, cô thích Mộ Nguyệt Sâm!
Nhưng, từ đầu đến cuối, Hạ Vân Khuynh cũng k hỏi.
Cũng k biểu hiện tức giận.
Nhưng chuyện lúc này k hề xảy ra!
Thực ra, Hạ Vân Khuynh k fai k muốn hỏi, mà cô k dám hỏi.
Mấy ngày trc biết em gái qua đêm chỗ Nguyệt Bạch, bây giờ thấy em gái thân mật với Mộ Nguyệt Sâm.
K lẽ em thích 2 người?
Còn cùng họ
Ài, sao mới tốt đây?
Sáng hôm sau.
Hạ Băng Khuynh gặp mặt Mộ Nguyệt Sâm ở phòng ăn.
Tối qua xử lý như vậy, thật khiến người khác ngại ngùng.
“Tối qua ngủ k ngon sao?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nhỏ cô sắp vùi vào đĩa, nhàn nhạt hỏi.
“Rất ngon!” Hạ Băng Khuynh cúi đầu đáp. miệng nhét thịt xông khói vào.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng cao gót.
Hạ Vân Khuynh đi vòng, mặc đầm hạc vàng thời thượng, tóc xoăn lọn bự tự nhiên.
Cô kéo ghế ngồi xuống.
Bình thường cô xuống trễ hơn họ, thường cùng Mộ Cẩm Đình xuống, hôm nay đột nhiên sớm, còn 1 người xuống, ý vị trong đó k nói cũng rõ.
Sự xuất hiện của cô, không khí vốn ngại ngùng càng ngại ngùng hơn.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm lộ tia hàn ý.
Anh thả dao nĩa xuống, dùng khăn lau miệng, đứng dậy, nói với Hạ Băng Khuynh: “Chúng ta đi!”
“Uhm” Hạ Băng Khuynh nhanh chóng buông dao nĩa, đứng dậy, đeo cặp, thuận tiện nói với Hạ Vân Khuynh: “Chị, em đi học, chị ăn từ từ!”
Mộ Nguyệt Sâm quay người đi ra ngoài.
Hạ Băng Khuynh theo sau.
“Đợi tí!” Hạ Vân Khuynh k nhanh k chậm nói.
Hạ Băng Khuynh dừng lại.
Mộ Nguyệt Sâm cũng dừng bước, quay người, mang theo sự lạnh lẽo nhìn qua: “Chị dâu còn chuyện gì?”