Dưới sự ‘cầu xin’ của Hạ Băng Khuynh, Mộ Nguyệt Sâm đưa đồ ăn trong tay cho cô. Thuận tiện lấy thêm mấy cây thịt tiếp tục nướng.
Mà Hạ Băng Khuynh cầm xâu thịt ăn đến rất ngon rất vui vẻ.
Mộ Nguyệt Sâm vừa nướng thịt vừa nhìn Hạ Băng Khuynh. Thấy mặt cô thỏa mãn anh liền bất giác nở nụ cười.
Ánh trăng rọi lên đại địa, càng rọi sáng hai người họ lúc này.
2 tiếng sau, một đám người ăn uống no say nằm trên ghế. Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm muốn cùng xuống biển bơi, nói lần trước bơi chưa đã.
Cho nên Khương Viên kéo Trác Tùy Hàng, Tiêu Nhân kéo Quý Tu, Ôn Nhã Liên và Cố Quân Thụy 3 người thay đồ bơi cùng xuống bơi.
Còn lại Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh ở trên bờ nhìn họ chơi.
Họ 1 người không muốn xuống nước sợ dày vò cơ thể. Một người vì muốn ở bên người đó cho nên không xuống theo.
Hạ Băng Khuynh ngồi trước mặt Mộ Nguyệt Sâm.
Cô mặc áo 2 dây mỏng nhẹ, phía dưới là quần trắng siêu ngắn. Vừa đơn thuần và thanh mát.
Mắt cô nhìn thẳng phía trước, bất giác cười lên. Mộ Nguyệt Sâm ở sau cô luôn nhìn cô.
“Băng Khuynh” Anh cuối cùng mở miệng kêu 1 tiếng.
Cô quay đầu nghi ngờ hỏi “Sao thế”
Nghi ngờ trên mặt cô khiến mấy câu anh chuẩn bị trước đều quên hết. “Không. anh chỉ muốn hỏi em lạnh không?”
Cô lắc đầu “Không lạnh. Gió biển rất ấm, không lạnh chút nào” Nói xong cô đưa tay cảm nhận gió.
Bộ dạng đơn thuần khiến cổ họng Mộ Nguyệt Sâm nghẹn lại.
Cô đã từng đơn thuần lương thiện như lúc này đây, khiến người khác phải yêu thương. Nhưng cô bây giờ bị hiện thực dày vò đến học cách ngụy tạo. Che giấu tâm sự chỉ để người khác nhìn thấy cô đang mạnh mẽ.
Thay đổi này khiến anh đau lòng.
Cũng vì anh mà Hạ Băng Khuynh trở thành như bây giờ.
“Băng Khuynh” Anh gọi lần nữa.
Cô dừng tay lại lần nữa quay nhìn anh. Mặt nhỏ có tức giận và ai oán khiến rung động.
Cô bây giờ quả thật giống hệt trước đây.
Không chút khác biệt.
“Không có gì, chỉ hỏi em, sau khi về tính đi đâu?” Anh mím môi mỏng như rất hi vọng câu trả lời của cô.
Nhưng cô không cho anh kinh hỉ.
“Cùng thầy Quý đi làm, còn có thể đi đâu?” Cô nói rất đương nhiên như trách cứ anh biết còn hỏi.
Tim anh trầm xuống nhưng không từ bỏ cơ hội.
“Sắp tết rồi em có muốn về nhà ăn tết, sau đó mới đi làm? Chị dau và mấy đứa trẻ đều nhớ em, ba mẹ cũng vậy.”
Mộ Nguyệt Sâm âm thầm nói thêm một câu ở sau, “Anh cũng nhớ em”
Hạ Băng Khuynh ngây người liền thu mắt lại, “Không về đâu, bên thầy Quý khá bận, nếu tôi về ăn tết không ai giúp thầy ấy tôi sẽ cảm thấy khó xử.”
Lời của cô rất rõ ràng.
Mộ Nguyệt Sâm biết chỉ là cô kiếm cớ thôi, cho nên không tính bỏ cuộc.
“Nếu em thấy khó xử anh sắp xếp 2 người đến giúp thầy Quý hoàn thành việc của em.”
Anh nói thêm một câu: Thuận tiện thay chỗ của em luôn như vậy em mới về bên anh được.
“Tôi và thầy Quý đều đã quen cách làm việc của nhau, anh tìm người mới thầy nhất định không hài lòng. Hơn nữa tôi cũng không có ý định vì chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc.”
Mộ Nguyệt Sâm lần nữa nghiêm túc cự tuyệt.
Thực ra không phải cô không muốn về ăn tết với Hạ Vân Khuynh mà không muốn ở cùng với Mộ Nguyệt Sâm.
- -------- ----------