Chiến tranh dưới phòng khách, 2 chị em Hạ Băng Khuynh trên lầu không biết gì.
2 người ngồi bên giường chú ý đến tâm trạng của đối phương.
“Băng Khuynh, em xác định muốn rời đi?” Hạ Vân Khuynh xụ mặt thấp giọng hỏi.
Hạ Băng Khuynh chơi đồ chơi trong tay, tùy ý đáp, “Uhm, em nói rồi, công việc còn chưa xong, cho nên cần đi bận một lúc.”
Hạ Vân Khuynh nghe cô lần nữa khẳng định, lập tức không nỡ và khó chịu. “Băng Khuynh, em lúc nào mới nghỉ ngơi? Em một cô gái nhỏ suốt ngày ở bên tử thi kêu chị làm sao yên tâm? Em nhẫn tâm nhìn chị lo lắng sợ hãi dùng nước mắt rửa mặt sao?”
Sự lo lắng và khó chịu của Hạ Vân Khuynh, không chút giả dối.
“Chị, em cũng 22 tuổi rồi, sao có thể giống đứa bé khiến chị lo lắng chứ? Yên tâm, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng cũng sẽ nghiêm túc làm việc. Còn về chuyện nghề nghiệp, chúng ta đừng nói nữa, mắc công ai cũng không thoải mái.”
Mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh nở nụ cười, ôn nhu nhàn nhạt. Đồng thời cũng không thể đả kích.
Hạ Vân Khuynh nhìn cái rồi bất lực thở dài.
“Băng Khuynh, thật không thể ở lại sao?”
Hạ Băng Khuynh lắc đầu, thái độ cự tuyệt dứt khoát. “Không thể. Chị biết tình trạng của em mà, ở lại chỉ khiến em thêm khó xử.”
“Vậy công việc của em bận bao lâu? Đến tết còn 4-5 ngày nữa, bây giờ em rời đi, mấy ngày sau có thể quay lại không?” Hạ Vân Khuynh chuyển chủ đề đến chuyện ăn tết.
Hạ Băng Khuynh khẽ ngây người, sao cô quên còn chuyện này nữa.
“Éc, cái này em phải suy nghĩ.” Hạ Băng Khuynh đầy hàm ý nói.
Cô nói suy nghĩ là miễn được chuyện nếu Hạ Vân Khuynh hỏi cô sao không về đây qua tết, cô sẽ nói chưa nghĩ xong.
Đây là một lí do tốt!
“Không được! Băng Khuynh, bây giờ ở lại chơi mấy ngày và qua tết về mấy năm cần phải chọn 1 trong 2.” Thái độ của Hạ Vân Khuynh cuối cùng cứng rắn lên.
“Em có thể đều không chọn không?” Cô nâng trán.
“Không thể! 2 chọn 1! Băng Khuynh, thân là chị cần giám sát em, bảo vệ em. Nếu em không nghe lời sẽ gọi cho ba mẹ nói em không nghe khuyên bảo, nói em chọn làm pháp y, nói em”
“Được, chị, em phục chị rồi.” Hạ Băng Khuynh liền xua tay. Từ lúc nào Hạ Vân Khuynh học được cách uy hiếp người khác?
“Phục là tốt. Haha, nhanh nói chọn cái nào?” Trong mắt xinh đẹp của Hạ Vân Khuynh sáng lấp lánh.
Hạ Băng Khuynh không ngốc, nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Vân Khuynh cô biết mình lọt bẫy rồi.
2 cái, dù cô chọn cái nào, đều phải ở lại Mộ gia một thời gian.
Vế trước nếu ở lại, đến tết cô có đi được không cũng là vấn đề. Vế sau có nghĩa mấy ngày sang lại đến ý là năm mới này cô sẽ ăn tết với người nhà Mộ gia.
Dù chọn cái này cô đều không thoát. Nhưng cô không thể không chọn 1.
“Vẫn là mấy ngày nữa lại đến, đến lúc đó tết, em giao công việc cho người khác giúp. Với lại chuyện này em chưa nói với thầy Quý, còn không biết thầy đồng ý không.”
Nói đến thầy Quý, Hạ Băng Khuynh lại có chút áy náy. Vốn đã nói là làm học trò của thầy, học tập thật tốt, kết quả bây giờ cô vì lí do bất đắc dĩ tốn thời gian và công sức của thầy.
Quả thật khá khó xử.
“Băng Khuynh, em và thầy Quý giữ khoảng cách tí” Hạ Vân Khuynh đột nhiên nhắc nhở.
Tính chiếm hữu của Mộ Nguyệt Sâm với Hạ Băng Khuynh cô rất rõ. Mà biểu hiện của Hạ Băng Khuynh quả thật quá thân mật với Quý Tu.
- -------- ----------