5 ngày nay, Hạ Băng Khuynh đều cố ý né tránh Mộ Nguyệt Sâm.
Tất cả đều là vì nụ hôn 5 ngày trước.
Tâm tư vốn kiên định đã bị nụ hôn làm hỗn loạn.
Đến xin nghỉ với Quý Tu cũng nói lí do qua loa.
Lúc mua đồ tết với Hạ Vân Khuynh thậm chí còn thất thần.
“Băng Khuynh, Băng Khuynh” Hạ Vân Khuynh kêu cô 2 tiếng, không phản ứng gì.
“Chị nói Băng Khuynh mấy ngày nay hồn bay đi đâu rồi? Sao kêu mấy tiếng cũng không đáp?” Hạ Vân Khuynh xua tay trước mặt cô 1 lúc mới thấy cô chú ý đến mình.
“Em không sao, chị chúng ta mua đồ đi, nếu không không kịp về ăn.” Cô lắc đầu, khoác tay Hạ Vân Khuynh.
Nếu nói vì chuyện Mộ Nguyệt Sâm mà khổ não, thì Hạ Vân Khuynh lập tức tìm anh ta đến.
Đùa à, bây giờ cô tránh anh còn không kịp, sao có thể gặp anh?
“Được, vậy chúng ta mua xong về.” Hạ Vân Khuynh biết cô không muốn nói nhiều, vì vậy thuận theo lời cô không nói tiếp.
Đợi 2 người về Mộ gia đã là chiều rồi.
Cửa lớn Mộ gia dán 2 câu đối. Nghe nói là Mộ Bác Minh nhấn mạnh nó.
Vào phòng khách, mọi người đều ngồi bên bàn ăn. Trên bàn đầy đồ ngon, nhìn đến ai cũng thèm ăn.
Mộ Cẩm Đình nhìn thấy vợ mình về, liền lên trước nhận đồ trong tay cô.
Mộ Lưu Huyền cũng hiểu biết, liền chạm Mộ Nguyệt Sâm một cái. Anh mím môi theo Mộ Cẩm Đình đến bên Hạ Băng Khuynh.
“Anh cầm cho em” Anh đưa tay muốn lấy túi trong tay cô lại bị né đi.
“Không sao, em tự xách được, Hơn nữa, sắp chia cho mọi người rồi, không sao.” Cô mấy lần nhấn mạnh mình có thể, nhưng không ngờ, anh lạnh mắt một cái liền giành được đồ qua.
“Anh là đàn ông, dù là lúc nào cũng không thể để phụ nữ của mình cực khổ.” Anh hừ một tiếng sau đó để đồ qua bên.
Con tim nhỏ của Hạ Băng Khuynh đang đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực.
Cô áp chế nhịp tim. bình thản đi đến bàn ăn chuẩn bị ngồi xuống.
Nhưng lúc này có chút khó xử.
Bây giờ có 2 vị trí trống, 1 bên Mộ Nguyệt Sâm, 1 bên Mộ Nguyệt Bạch.
Dù là cái nào cô cũng không muốn.
“Ngồi bên anh” Mộ Nguyệt Sâm thấy cô do dự liền thay cô lựa chọn.
Cô nhìn sang anh lại nhớ đến nụ hôn 5 ngày trước.
Mắt cực kỳ kiên định.
“Tôi ngồi bên nhị thiếu” Cô cười đi đến ngồi bên Mộ Nguyệt Bạch.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh đi.
Nhìn sang Mộ Nguyệt Bạch, mặt đầy ý cười “Băng Khuynh trước đây không phải đều gọi anh là anh Nguyệt Bạch sao? Sao bây giờ không kêu nữa?” Nói xong, tay lớn chuẩn bị sờ má cô.
Tất cả mọi người lần lượt nhìn sang anh.
Cơ thể Hạ Băng Khuynh nghiêng qua né sự đụng chạm của anh.
“Bây giờ lớn rồi, biết phân biệt đúng sai. Cũng mong nhị thiếu đừng chuyển chủ đề. Mọi người ăn cơm đi, nhìn con làm gì? Mặt con có gì à?” Hạ Băng Khuynh tự giễu sờ mặt, thuận tiện nở nụ cười.
“Được rồi, mọi người nói lại chính sự.” Mộ Bác Minh nói một câu mọi người đều im lặng.
“Nguyệt Bạch, con và Nguyệt Sâm bầm tím vậy là thế nào?” Ông nghiêm giọng khiến Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch đều chấn động.
Lập tức, 2 người nhìn nhau, rồi ăn ý dời ánh mắt đi.
“Nguyệt Bạch, Nguyệt Sâm, 2 đứa phải nói rõ chuyện này.” Tân Viên Thường có chút lo lắng.
- -------- ----------