Lời của Mộ Nguyệt Sâm khiến Hạ Băng Khuynh đóng băng tại chỗ.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô dừng lại liền nói thêm: “Nhưng anh không hối hận.”
Hạ Băng Khuynh tâm trạng điều chỉnh tốt bị câu này của anh kết thúc.
“”
“Hôm nay dù em theo Quý Tu đi, anh cũng bắt em về” Mộ Nguyệt Sâm lời không lạnh lẽo thì không được, tiếp tục nói đến câu khiến Hạ Băng Khuynh cạn lời.
“Em đi làm, đâu phải đi làm nô lệ. Anh kích động vậy làm gì?” Hạ Băng Khuynh ngược lại không muốn đi rồi, nhìn Mộ Nguyệt Sâm, hứng thú hỏi.
“Anh anh sợ em không về nữa” Mộ Nguyệt Sâm ngại ngùng.
Lần này Hạ Băng Khuynh thật không biết nên khóc hay cười.
“Tôi thấy không biết nói sao với anh.” Hạ Băng Khuynh sờ trán tính quay người rời đi.
Tuy bây giờ khoảng cách với Mộ Nguyệt Sâm ngắn hơn, nhưng không có nghĩ là cô sẽ như Hạ Vân Khuynh nói, ở lại Mộ gia hưởng thụ cuộc sống bình yên.
Cho nên, nên đi làm thì đi làm. Còn về tình cảm, thuận theo tự nhiên.
Quý Tu thấy cô lần nữa đi theo, mặt không đổi tiếp tục đi về trước.
Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Vân Khuynh đứng tại chỗ, nhìn bóng 2 người dứt khoát rời đi, nhất thời không nghĩ được cách giữ người lại.
Vào lúc 2 người chuẩn bị rời cửa lớn thì giọng non nớt vang lên, từ trên lầu.
“Dì dì” Giọng bé gái quả thật dễ thương chết người.
Mắt Quý Tu ngưng trọng, cảm giác bi ai lan khắp tim.
Đi không được rồi.
“Dì dì đừng đi” Mộ Đóa Đóa đang trong lòng Mộ Cẩm Đình, vẫy tay nhỏ cực đáng yêu.
Bình tĩnh của Hạ Băng Khuynh như lập twusc hóa thành nước.
“Đóa Đóa!” Cô nhìn Mộ Đóa Đóa, cười sáng lạn như ánh dương.
Mộ Cẩm Đình đến phòng khách, Mộ Đóa Đóa như lập tức rời khỏi ngực anh chạy đến bên Hạ Băng Khuynh.
“Dì dì, ôm ôm” Cô đưa tay nhỏ, để Hạ Băng Khuynh ôm mình.
Đối với sự đáng yêu của bé, Hạ Băng Khuynh luôn không kháng cự nổi.
Cô thích con nít, cực cực thích.
“Đóa Đóa, sao không cùng bọn dì xem pháo hoa?” Hạ Băng Khuynh ôm cô lên, nghi ngờ hỏi.
Theo tình thương của Hạ Vân Khuynh cho Mộ Đóa Đóa, sao có thể không dẫn đi xem pháo hoa đẹp như vậy? Trước đây cô có điều suy nghĩ nên quên hỏi.
Bây giờ thấy Mộ Đóa Đóa cuối cùng cũng hỏi được. Dù Mộ Đóa Đóa nói từ chưa sắp xếp được đàng hoàng.
“Mami ghét” Cô ôm cổ Hạ Băng Khuynh, đôi mắt to linh hoạt nhìn Hạ Vân Khuynh. Trong đó còn có sự bất mãn.
Thấy vậy, Hạ Băng Khuynh chút nữa cười phụt.
Theo ý này là Hạ Vân Khuynh lo Mộ Đóa Đóa phá không gian 2 người của Hạ Vân Khuynh và Mộ Cẩm Đình cho nên cố ý không mang đi?
Cô cười cười, sau đó nhẹ lắc đầu.
Chị của cô, có lúc thấy sự làm chuyện ấu trĩ như trẻ con vậy?
Hạ Vân Khuynh phát hiện phản ứng của cô, có chút ngại sờ sờ tai.
“Được rồi, Đóa Đóa, nhớ nghe lời mami. Dì dì đi trước” Hạ Băng Khuynh ôm Mộ Đóa Đóa, đi đến trước mặt Hạ Vân Khuynh đưa con cho cô.
Nhưng Mộ Đóa Đóa không biết tại sao ôm cổ Hạ Băng Khuynh không buông.
Nụ cười của Mộ Nguyệt Sâm dần nở. Ánh mắt anh nhìn Mộ Cẩm Đình, thêm phần tình thân.
Mà Quý Tu đứng ở cửa, mắt dần lạnh đi. Nhưng lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện vậy.
- -------- ----------