Nhã Yên bất ngờ ngất xỉu, Tiểu Bình và Tôn Gia Long đều ngơ ngác không kịp phản ứng. Đến khi Tôn Gia Quyến bế Nhã Yên ra xe để chở đến bệnh viện thì bọn họ mới vội vàng chạy theo.
Tôn Gia Quyến không đợi hai người họ, anh đặt Nhã Yên lên ghế sau rồi nhấn ga chạy đi.
Anh vừa lái vừa nhìn lên kính chiếu hậu, hình ảnh Nhã Yên nằm im lìm trên ghế khiến anh hít thở không thông, tốc độ chạy xe khiến người đi đường đều rùng mình sợ hãi.
“Lên xe tôi chở em đi.”
Tôn Gia Long dừng xe trước mặt Tiểu Bình, cô gật đầu rồi mở cửa đưa An An vào trong xe, bản thân cũng ngồi vào.
“Mẹ không sao phải không dì Bình? Hức hức!”
An An vừa hỏi vừa nức nở, vừa rồi con bé thấy Nhã Yên ngất, đã sợ hãi khóc toáng lên.
“An An ngoan đừng khóc, mẹ nhất định sẽ không sao!”
Tiểu Bình một mặt ôm lấy An An dỗ dành, một mặt hối thúc Tôn Gia Long chạy nhanh đuổi theo xe Tôn Gia Quyến. Họ vừa rời mắt chưa được năm giây, đã không còn thấy xe anh đâu nữa.
Tốc độ chạy xe của người đó, quả nhiên không thể xem thường được!
Tôn Gia Quyến dừng trước cổng bệnh viện, anh không thèm đỗ xe cứ thế ôm Nhã Yên gấp gáp chạy vào bên trong.
Thân ảnh mảnh mai, nhẹ tênh đến độ anh cảm giác như mình chỉ đang ôm một chiếc gối ôm.
Các bác sĩ y tá nhìn thấy anh, vội vàng chạy tới hướng dẫn anh đưa cô vào phòng bệnh Vip.
“Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?”
Tôn Gia Quyến lo lắng hỏi khi vị bác sĩ ấy vừa khám qua một lượt cho Nhã Yên.
Bác sĩ bảo Nhã Yên bị nhiễm phong hàn, chỉ cần uống thuốc, ăn uống đầy đủ và tịnh dưỡng vài ngày là khoẻ, không có gì đáng ngại.
Tảng đá đè nặng trong lòng Tôn Gia Quyến lúc này mới có thể nhẹ nhõm.
Vị bác sĩ ấy nhìn Nhã Yên rồi lại nhìn anh, hiếu kì hỏi:
“Cậu Tôn, cô ấy là người yêu của cậu sao?”
Tôn Gia Quyến trước câu trả lời đó không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể cười trừ.
Cô hiện tại là gì của anh chứ? Người yêu cũ hay... người từng thương? Với anh, cả hai đều không đúng!
Vị bác sĩ ấy thấy anh không muốn trả lời, liền biết ý dặn dò vài câu rồi lui ra.
Tiểu Bình và Tôn Gia Long lúc này mới vào đến. An An thấy mẹ nằm trên giường, con bé liền chạy lại khẽ lắc tay cô gọi:
“Mẹ ơi, mẹ ơi! An An nè!”
Tiểu Bình điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, hỏi anh:
“Anh Tôn, chị tôi thế nào rồi?”
Tôn Gia Quyến cẩn thận thuật lại lời vừa nãy của bác sĩ. Tiểu Bình nghe xong mới cảm thấy an tâm.
Tiểu Bình thấy trời đã muộn, cô nói:
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ chị tôi! Cũng trễ rồi, anh và Tôn phó tổng nên về nghỉ ngơi đi ạ.”
“Em muốn đuổi anh?”
Tiểu Bình liếc Tôn Gia Long một cái sắc lẹm, cái tên này lúc nào cũng muốn chọc điên cô.
“Hai người đưa An An về trước đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc cô ấy!”
Tiểu Bình nghe xong trong lòng thầm cười vì đúng ý mình, nếu như vậy thì tốt quá.
“Vậy làm phiền anh rồi! An An, chúng ta về nào, mai dì dẫn con vào thăm mẹ nhé!”
Cô gật đầu chào Tôn Gia Quyến rồi nắm tay An An dẫn đi, Tôn Gia Long đi ra đến cửa, quay đầu nháy mắt với anh:
“Anh hai, cơ hội của anh đến rồi đấy! Ở cùng chị dâu vui vẻ nhé!”
“Biến chưa?”
Tôn Gia Quyến liếc mắt nhìn cậu em mình, gằn giọng. Cái tên này lúc nào cũng thích đùa với lửa, chắc chắn là thèm đánh.
“Ha ha!”
Cậu ta cười rồi xoay người đuổi theo hai dì cháu Tiểu Bình.
Đến nửa đêm, Nhã Yên run bần bật, mồ hôi túa ra như tắm. Cả người cô cựa quậy liên tục, miệng không ngừng kêu:
“Gia Quyến cứu em, Gia Quyến. Đừng... đừng mà!”
“Yên Yên, em làm sao vậy? Yên Yên!”
Tôn Gia Quyến lay lay Nhã Yên, cô bừng tỉnh trong giấc mơ. Nhã Yên vội bật dậy. Vừa rồi cô nghe tiếng của anh, có hay chăng cô nằm mơ?
Nhã Yên chụp lấy cánh tay Tôn Gia Quyến, run giọng hỏi:
“Anh... Anh là ai? Vừa rồi anh gọi tôi là gì?”
Biết mình bị hớ, Tôn Gia Quyến vội sửa:
“Tôi là Tôn Gia Hoàng, cô Triệu!”
“Là tôi nghe lầm sao?”
Nhã Yên lẩm bẩm rồi nằm xuống. Là cô nằm mơ thôi!
Thì ra khi sốt, cô lại có thể nghe được giọng nói của anh. Anh vẫn gọi cô bằng cái tên Yên Yên trìu mến như năm nào.
Nhã Yên lại chìm sâu vào giấc ngủ, hơi thở đều đều vang lên.
Tôn Gia Quyến ngồi bên cạnh giường, chăm chút từng tí một. Anh vuốt tóc cô, giọng nói tràn đầy âu yếm:
“Yên Yên, tại sao chúng ta lại ra nông nổi như vậy? Rõ ràng là em phản bội tôi, nhưng tôi lại không thể hận em, càng không thể bỏ mặc em.”
Phải! Anh từng hứa với lòng, khi quyết định quay về thành phố đã từng khiến anh đau khổ, anh nhất định sẽ không tìm kiếm Nhã Yên, sẽ xem như không có sự xuất hiện của cô trên đời này. Thế nhưng ông trời không chiều lòng người, đã khiến cho hai người gặp lại nhau, còn trong hoàn cảnh éo le nhất.
Đôi mắt biết cười của cô, ấy thế mà lại không thể nhìn thấy, bản thân chỉ biết dựa dẫm vào cây gậy dò đường và sự dìu dắt của người khác, thật khó chịu biết bao!
Bảy năm Tôn Gia Quyến ở bên Pháp, chưa một giây một khắc nào anh không nghĩ về Triệu Nhã Yên. Người mang đến niềm vui và hạnh phúc cho anh là cô, người gây ra đau khổ cùng cực suốt một thời gian dài cho anh... cũng là cô.
Cô là người tuyệt tình bỏ rơi anh trước, ấy thế mà chỉ vì một tấm ảnh còn lưu trong máy, anh đã chấp nhận tha thứ cho Nhã Yên. Cũng có thể trong ngần ấy năm qua, anh chưa từng hận hay ghét bỏ cô!
Vì đôi mắt ấy không thể nhìn thấy, anh tình nguyện trở thành đôi mắt cho cô. Âm thầm ở phía sau bảo vệ, che chở cho Nhã Yên như năm nào anh đã từng làm.
Tôn Gia Quyến luôn tự hỏi, rốt cuộc năm xưa vì điều gì mà Nhã Yên nhất quyết chia tay anh, cùng Trần Khải Minh kết hôn, lại còn sinh ra An An.
Tại sao vừa rồi cô lại gọi tên anh trong trạng thái sợ hãi? Tại sao lần ở phòng trà gặp chuyện, cô lại hoảng hốt gọi tên anh?
Chắc chắn là có ẩn tình, anh nhất định sẽ điều tra!