Trần Khải Minh bị tuyên án mười năm tù giam, không những thế hắn còn mang trong người một căn bệnh truyền nhiễm. Cả cuộc đời của hắn bây giờ chỉ có thể bỏ đi.
Nguyên Tiểu Tâm khi nghe tin này đã không ngừng cười một trận hả hê.
Trần Khải Minh, thật đáng đời!
Nguyên Tiểu Tâm lên cơn ghiền thuốc, cô ta vội vàng lái xe chạy đi.
Triệu Nhã Yên cùng Tiểu Bình đi mua một chút đồ cho An An vì sắp tới sinh nhật cô bé. Hai người đứng chờ đèn đỏ để qua trung tâm thương mại ở bên kia đường, Tiểu Bình lúc nào cũng nắm chặt tay Nhã Yên. Chị cô từ lúc mất đi ánh sáng, luôn nhạy cảm với tiếng động lớn. Cô lo chị mình nghe tiếng còi xe sẽ giật mình hoảng sợ.
Nguyên Tiểu Tâm dừng đèn đỏ, nhìn thấy hai dáng người quen thuộc trong tầm mắt. Cô ta nghiến răng, liếc mắt nhìn lên số giây đang nhảy trên đèn giao thông. Tay gạt cần số, nhấn chân ga nhắm thẳng vào hai người phía trước lao đến.
Tiểu Bình mở to mắt nhìn chiếc xe ô tô đang điên cuồng chạy đến trong khi đèn vẫn chưa chuyển màu xanh. Cô liền đẩy Nhã Yên sang bên kia, bản thân cũng nhảy về phía còn lại.
Nhã Yên không nhìn thấy, lại bị đẩy bất ngờ nên hơi hoảng, làn da mỏng manh ma sát mặt đất trầy trụa một chút. Cô lọ mọ đứng dậy, gọi Tiểu Bình:
“Tiểu Bình, có chuyện gì thế?”
“CHỊ HAI! CẨN THẬN!”
Tiểu Bình hét lên khi thấy Nguyên Tiểu Tâm đánh tay lái quay xe, cố chấp lao về phía Nhã Yên. Nhã Yên vốn không nhìn thấy nên không biết nguy hiểm đang đến gần mình.
Tiểu Bình muốn chạy đến nhưng không kịp, chân cô lúc này nặng như hàng tấn chì đè lại, không thể nhấc nổi.
Xe Nguyên Tiểu Tâm đâm mạnh vào người Nhã Yên, khiến cho cô văng về phía trước vài mét.
Nhã Yên nằm bất động trên vũng máu, hệt như hai năm trước.
Nguyên Tiểu Tâm nhìn thấy mọi người đang ùa đến, liền lùi xe lại chạy vút đi.
“Trời ơi! Ai đó mau gọi cấp cứu đi!”
“Người cô ấy toàn là máu!”
“Cô ấy còn thở kìa! Mau gọi cứu thương đi! Nếu không sẽ không kịp!”
Trên mặt Tiểu Bình toàn là nước mắt cùng hoảng sợ, cô nhanh chóng chạy đến chen vào bên trong, đỡ lấy Nhã Yên ôm vào lòng.
“Chị!” - Tiểu Bình ngước nhìn mọi người, ánh mắt cầu khẩn - “Làm ơn gọi xe cấp cứu giúp tôi! Hãy cứu lấy chị tôi!”
Không bao lâu sau thì xe cấp cứu đến, Nhã Yên nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Tôn Gia Quyến và Tôn Gia Long nghe tin liền tức tốc chạy vào.
“Tiểu Bình, chị dâu thế nào rồi?”
Tôn Gia Long chạy đến bên cạnh Tiểu Bình. Cả người Tiểu Bình toàn là máu từ Nhã Yên vấy sang. Cô nắm lấy tay Tôn Gia Long, tâm tình lúc này rất kích động:
“Chị... hức... chị ấy hiện đang trong phòng cấp cứu!”
“Ai là người đã gây ra chuyện này?”
Tôn Gia Quyến bên trong ruột gan đã lộn nhào lên hết, nhưng vẫn giữ một mặt bình tĩnh để hỏi.
“Là Nguyên Tiểu Tâm! Cô ta đã bỏ trốn rồi!”
Tôn Gia Quyến âm thầm quay người đi ra khỏi bệnh viện.
Tôn Gia Long đỡ Tiểu Bình ngồi xuống ghế, ôm cô vỗ về.
“Em đừng quá lo lắng! Chị dâu nhất định sẽ không sao!”
Tiểu Bình trong lòng Tôn Gia Long khẽ gật đầu, tại sao số chị cô lại khổ như thế? Đã gần đến hạnh phúc rồi, nay lại gặp phải điều trớ trêu như vậy.
Sau khi Tôn Gia Quyến quay trở lại, đúng lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra. Vẫn là vị bác sĩ lần trước khám bệnh cho Nhã Yên, nhìn thấy Tôn Gia Quyến, ông liền đi lại.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Tiểu Bình và Tôn Gia Long cũng chạy đến.
“Cô ấy bị mất máu quá nhiều, chúng tôi cần phải tiếp máu gấp. Ở đây ai là người có nhóm máu O?”
“Tôi!”
Trùng hợp thay cả ba người họ đều cùng nhóm máu với Nhã Yên.
“Nhưng tôi chỉ cần một người là đủ.” - Bác sĩ trước ba người, không biết chọn người nào.
“Hãy lấy máu của tôi!” - Tôn Gia Quyến kiên định.
“Được, mời cậu đi theo tôi làm xét nghiệm.”
Tôn Gia Quyến theo bác sĩ vào phòng. Tiểu Bình và Tôn Gia Long lại tiếp tục chờ, cầu mong mọi chuyện sẽ ổn.
Nhã Yên sau khi được tiếp máu đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng bác sĩ bảo phải cần thời gian thì cô mới có thể tỉnh lại. Nếu ý chí sinh tồn của bệnh nhân mạnh, thì trong vòng một tuần sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Còn nếu người đó một chút ý chí cũng không có thì có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Vĩnh viễn nằm ở đây, trở thành người thực vật.
Tiểu Bình khi nghe bác sĩ nói như thế, kích động đến ngất xỉu. Tôn Gia Long phải bế cô vào phòng hồi sức để nghỉ ngơi.
Lúc này chỉ còn lại một mình Tôn Gia Quyến và Nhã Yên. Anh ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay cô áp vào mặt mình.
“Yên Yên, em nhất định phải tỉnh lại. Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Bàn tay còn lại vuốt tóc Nhã Yên, di chuyển đến vuốt ve gương mặt cô.
“Em không thể nằm đây mãi được, em còn có An An, còn có tôi và Tiểu Bình. Em không thể bỏ rơi chúng tôi. Yên Yên, em có nghe tôi nói không? Nếu em không chịu tỉnh lại, tôi sẽ không giúp em tranh giành quyền nuôi An An.”
Tôn Gia Quyến hôn lên mu bàn tay của Nhã Yên, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tay cô. Đôi vai rộng rãi khẽ run lên, trong lòng Tôn Gia Quyến có bao nhiêu cứng rắn cũng không thể ngăn nổi giọt lệ rơi.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng tít tít của điện tâm đồ. Nhã Yên vẫn không có chút động tĩnh, thế nhưng bên khoé mắt cô lại rơi xuống một giọt nước mắt, lẩn vào trong mái tóc đen nhánh.