Hôm sau, lúc Nhã Yên đến phòng trà thì đã nghe bên trong có tiếng cãi vả của ông chủ Dương và một cô gái.
“Ông nói gì chứ? Tôi bị đuổi ư? Có phải người thay thế tôi là cô ta không?”
Mỹ Lệ tức giận chỉ tay vào Nhã Yên vừa xuất hiện, cô ta vốn dĩ xin nghỉ có một ngày nhưng không ngờ lúc đi làm lại, Dương Thịnh liền bảo đã kiếm được người thay thế cô ta.
“Mỹ Lệ, cô nghe tôi nói. Hôm qua cô nghỉ đột xuất, cũng may cô Triệu đây đã giúp tôi đối phó được tình huống đó. Nếu bây giờ tôi cho cô ấy nghỉ việc thì không phải cho lắm.”
Dương Thịnh cố hoà hoãn, trấn an Mỹ Lệ nhưng cô ta tính tình nóng nảy không chấp nhận lý do này, liền quát lên:
“Không đúng, đồ dối trá. Không phải vì cô ta vừa biết đàn vừa biết hát nên ông tiện một công đôi việc sao?”
Dương Thịnh chột dạ, ông ta thừa nhận Mỹ Lệ nói đúng. Nhưng cái quan trọng, là khách của ông ta rất thích Nhã Yên.
Nhã Yên nãy giờ chỉ biết đứng im lặng. Ban đầu cô chỉ đến xin đàn, còn hát chỉ là bất đắc dĩ nên cô không muốn họ vì mình mà xích mích.
“Ông chủ Dương, tôi vốn dĩ chỉ muốn xin đàn thôi. Còn hát cứ để cho Mỹ Lệ hát, tôi...”
Nhã Yên chưa dứt câu, Mỹ Lệ đã cắt ngang:
“Cô câm miệng cho tôi! Đã cướp việc của tôi còn ở đây giả vờ lương thiện sao?” - Rồi cô ta quay lại ông Dương - “Tôi muốn một sự công bằng! Nếu không, tôi sẽ quậy banh cái quán của ông đó!”
Ông Dương hết cách, đành ra phương án cuối cùng:
“Được, vậy cô cùng cô Triệu đây bước ra ngoài kia cùng hát, nếu như các vị khán giả bên dưới chọn cô, thì tôi sẽ tiếp tục để cô ở lại. Còn nếu họ chọn cô Triệu, thì cô vui lòng rời khỏi đây.”
“Được! Nhưng nếu tôi thắng thì cô ta...” - Mỹ Lệ chỉ vào Nhã Yên, nhếch môi - “Phải rời khỏi đây!”
Ông Dương suy nghĩ một chút liền đồng ý, trong lòng thầm mong Nhã Yên sẽ giành chiến thắng.
Nói rồi ông ta cùng Mỹ Lệ và Nhã Yên bước ra sân khấu. Mỹ Lệ và Dương Thịnh đi trước, còn Nhã Yên được người dìu đi phía sau. Trong lòng Nhã Yên cứ lo lắng không thôi, cô không muốn đi đến bước đường này.
Phòng trà lúc này đã đông nghẹt khách. Bọn họ đều đang uống rượu và chờ Nhã Yên ra hát.
Dương Thịnh đứng trước micro thông báo:
“Kính thưa quý vị khán giả, hôm nay cô Triệu Nhã Yên và ca sĩ Mỹ Lệ sẽ cùng đơn ca tranh tài để chọn ra ai là người hát hay nhất. Và quyền bình chọn sẽ thuộc về mọi người sau khi cuộc thi kết thúc.”
Mọi người đồng loạt vỗ tay để ủng hộ cho màn tranh tài này.
Người trình diễn trước là Mỹ Lệ, cô ta tự tin mình có thể chiến thắng Nhã Yên vì các khán giả ở dưới kia, đều là fan lâu năm của cô ta.
Mỹ Lệ cất giọng hát, tiếng hát như tiếng chim sơn ca hoà cùng âm điệu du dương của nhạc, mọi người bên dưới đều chăm chú lắng nghe, dường như đã bị thu hút bởi giọng ca trời phú ấy.
Đến lượt Nhã Yên, cũng như hôm qua, cô vừa đàn vừa hát. Nhã Yên dành hết tâm tư mình để cất tiếng, giọng hát trong trẻo cùng tiếng đàn trầm ấm làm lay động lòng người.
Để thu phục thính giả thì hát hay thôi chưa đủ, còn phải đánh thẳng vào trái tim người nghe, khiến họ vừa cảm thán vừa khâm phục, đó mới chính là điều tuyệt vời nhất.
Sau khi màn trình diễn kết thúc, các khán giả đều chia nhau ra đứng về phía người mà mình cho là hát hay nhất. Dương Thịnh âm thầm đếm, kết quả là bằng nhau. Để phân thắng bại, ông ta đành hướng mắt về vị khách Vip đang ngồi ở góc cuối phòng từ nãy giờ vẫn âm thầm xem cuộc thi đấu diễn ra nhưng chẳng mảy may bình chọn.
“Hiện tại lượt bầu chọn đang hoà nhau, chỉ còn một lượt để phân thắng bại. Người duy nhất chưa bầu chọn chính là vị khách đang ngồi ở dãy cuối phòng kia. Anh Tôn, xin mời anh đưa ra quyết định ạ!”
Ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều đổ dồn về người đàn ông điển trai kia, trước lời nói của Dương Thịnh, Tôn Gia Quyến chẳng mảy may nhúc nhích, ngón tay đẹp đẽ kẹp điếu thuốc chậm rãi đưa lên miệng rít một hơi.
Ánh mắt anh nhìn về phía Mỹ Lệ, mỉm cười với cô ta. Mỹ Lệ liền cúi đầu cười e thẹn, cô ta thầm nghĩ rằng chuyến này mình thắng chắc rồi.
Tôn Gia Quyến gạt điếu thuốc trên tay, sau đó đứng dậy, nhếch môi nhìn Mỹ Lệ khiến cho tim cô ta đập thình thịch như trống đánh. Tôn Gia Quyến khẽ cười rồi bước về phía Triệu Nhã Yên khiến cho Mỹ Lệ một phe ê chề.
Kết quả rất rõ ràng. Triệu Nhã Yên đã thắng!
Kết quả này khiến Mỹ Lệ tức giận, cô ta thầm rủa một câu rồi xoay gót bỏ đi.
Ông Dương vuốt ngực thở phào. Chút nữa là mất một cái cây hái ra tiền rồi!
“Rất cảm ơn quý vị, hôm nay cô Triệu sẽ hát theo yêu cầu của mọi người.” - Ông Dương thông báo xong dời đi, nhường lại sân khấu cho Nhã Yên.
“Hay! Hay lắm! Tôi muốn nghe bài ‘Thời không sai lệch’.”
“Còn tôi muốn nghe bài ‘Ánh trăng nói hộ lòng tôi’.”
***
Lúc Nhã Yên đứng đợi Tiểu Bình đến đón trước phòng trà, thì một đám người ở đâu bước tới bịt miệng cô lôi vào trong con hẻm nhỏ bên cạnh. Nhã Yên cựa quậy, hỏi trong sự lo lắng hoảng sợ:
“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi?”
“Cô dám cướp đi miếng cơm của tôi ư? Tôi sẽ cho cô chẳng còn mặt mũi nào để tồn tại.” - Mỹ Lệ nhếch môi, nói với đám người kia - “Tụi bây, chơi chết nó cho tao!”
Rồi cô ta phủi tay bỏ đi.
Bọn người kia chỉ chờ có vậy, tên đại ca sấn tới, hít một hơi, liếm mép:
“Tụi bây ra ngoài canh chừng, tao xong đến lượt tụi mày.”
“Dạ, đại ca.”
Mấy tên đàn em hí hửng ra ngoài canh chừng.
“Đừng, đừng mà. Làm ơn tha cho tôi!” - Nhã Yên hoảng sợ cầu xin khi bị tên đó sờ vào người. Cô lùi dần về sau, bàn tay quờ quạng ở trước mặt.
“Yên nào, nơi đây vắng vẻ ít người qua lại. Em có la cũng chẳng ai đến giúp em đâu. Khà khà, chiều anh đi, anh sẽ làm cho em sung sướng.”
“Không, không, làm ơn đừng làm vậy. GIA QUYẾN, CỨU EM!”
Tên đó đụng chạm vào người Nhã Yên, nỗi ám ảnh trong quá khứ chợt ùa về.
“Đừng, tôi xin anh. Đừng làm vậy với tôi.”
Nhã Yên ra sức cầu xin người trước mặt nhưng hắn ta vẫn bỏ ngoài tai.
“Nhã Yên, có trách hãy trách em xinh đẹp động lòng người như vậy. Mỗi ngày em đều lượn lờ trước mặt tôi, tôi hận không thể lập tức nuốt em vào bụng.”
Nói rồi hắn ta xé toạc đồ Nhã Yên ra, một tay xoa nắn bầu ngực căng tròn, tay còn lại mân mê vùng thầm kín của cô.
“Ha, hai người quen lâu như vậy mà em vẫn còn trinh sao? Là hai người quá trong sáng hay do tên người yêu của em quá vô dụng đây?”
“Đừng mà! Hức! Gia Quyến! Cứu em!”
Nhã Yên cứ thế bị hắn ta giày vò hết lần này đến lần khác. Vừa đau cả thể xác, tim cũng chết lặng đi. Cô nhơ nhuốc như vậy, chẳng còn xứng với anh nữa.
Đoạn ký ức đáng sợ đó không ngừng vây lấy Nhã Yên, cô biết muốn Tôn Gia Quyến xuất hiện ở đây là điều khó có thể xảy ra nhưng không hiểu tại sao lại muốn kêu tên anh. Nhã Yên cảm thấy, chỉ có anh mới khiến cô có cảm giác an toàn.
Tên đại ca đó vừa xé áo Nhã Yên ra, đã bị một cú đấm trời giáng từ người nào đó đến xịt cả máu mũi.
“Mẹ kiếp! Mày là thằng chó nào?”
Tên đó chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người vừa đánh mình, đã bị thêm vài cú đấm, đạp vào mặt, vào người đến nỗi không ra hình dạng người.
“Làm ơn tha cho tôi! Làm ơn!”
Ngay khi người kia vừa xách cổ áo hắn ta lên tính tặng thêm vài cú nữa thì tên đó sợ hãi cầu xin, miệng hắn ta lúc này đã đầy máu.
Tôn Gia Quyến thấy như vậy cũng đủ nên buông hắn ta ra một cách thô bạo. Từ đầu chí cuối chỉ thốt ra một câu:
“Biến!”
Tên đó như vớ được vàng bán sống bán chết chạy đi, vừa ra khỏi hẻm đã thấy mấy tên đàn em nằm sải lai dưới đất, bên cạnh có một chàng trai đang nhàn nhã dựa lưng vào tường huýt sáo.
Hắn ta thấy chàng trai đó nhìn mình, sợ bị ăn thêm vài cú đấm nữa nên mặc kệ mấy tên đàn em mà chạy thụt mạng.
Nhã Yên sợ hãi ngồi co ro một góc, tay nắm chặt chiếc áo đã bị xé đứt hết cúc.
Tôn Gia Quyến nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi đau lòng. Anh tới gần cô, cởi áo khoác mặc lên người cô.
Nhã Yên ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô không kìm được nhào đến ôm chặt người vừa cứu mình khóc nức nở.
Tôn Gia Quyến sững người một lúc, bàn tay cứng rắn từ từ đưa lên lưng cô, vỗ về:
“Không sao rồi, đừng sợ!”
Lần này đến lượt Nhã Yên sững người, lại là giọng nói đó.
Đây đã là lần thứ ba cô gặp chuyện, người này lại ra tay giúp đỡ cô.
Nhã Yên buông anh ra, lau nước mắt.
“Anh có thể cho tôi biết, anh tên gì không?”
Hai lần trước có thể cô không hỏi, nhưng lần này nhất định cô phải biết.
“Tôi là Tôn Gia... - Tôn Gia Quyến nhìn vẻ mặt căng thẳng đến toát mồ hôi của Nhã Yên, thốt ra từ cuối cùng - “Hoàng.”
Nhã Yên thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải anh. Có trời mới biết khi anh thốt ra hai chữ “Tôn Gia” trái tim mỏng manh của cô muốn rớt ra ngoài. Mặc dù vậy nhưng trong lòng cô không khỏi cho chút thất vọng. Nhưng ở bên cạnh người này, Nhã Yên cảm thấy rất quen thuộc, người mà ngay cả giọng nói, hơi thở, mùi hương và cả tên cũng gần như giống anh ấy.
“Có vấn đề gì sao cô Triệu?”
Nhã Yên nghe giọng điệu có phần xa cách kia cô chợt bừng tỉnh. Chẳng qua... chỉ là giống thôi!
“À không có gì, tôi chỉ cảm thấy anh rất giống một người quen cũ của tôi thôi.”
“Người quen cũ sao?”
“Phải!”
“𝙼𝚘̣̂𝚝 𝚗𝚐𝚞̛𝚘̛̀𝚒 𝚚𝚞𝚎𝚗 𝚌𝚞̃ 𝚖𝚊̀ 𝚝𝚘̂𝚒 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚢𝚎̂𝚞...”
Nhã Yên gật đầu, nhớ lại người đó... tim cô rất đau.
“Mà sao anh biết họ tôi?”
Tôn Gia Quyến khẽ cười, anh không chỉ biết họ tên cô mà còn biết cả gốc rễ nhà cô đấy.
“Tôi là khách quen của phòng trà này, cũng là một trong những fan hâm mộ của cô Triệu đây. Cô hát rất hay, tôi rất thích giọng hát của cô.”
“Anh quá lời rồi.” - Nhã Yên cười - “Thành thật rất cám ơn anh.”
Tôn Gia Quyến đỡ cô ra ngoài, ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô bảo Tiểu Bình sắp đến rồi nên anh và em trai đành bất đắc dĩ làm vệ sĩ bảo vệ cho cô.
Tôn Gia Long kề vào tai anh, khẽ hỏi:
“Chị dâu tương lai đây sao?”
Liền bị anh thục một cái vào hông, kèm theo giọng cảnh cáo:
“Quản cái miệng của em cho tốt vào.”
Tôn Gia Long ôm một bên hông, nhăn nhó nhìn người anh trong nóng ngoài lạnh, rõ là rất thích nhưng vẫn tỏ vẻ dửng dưng như không này. Cậu nói:
“Nếu không phải vậy em...” - Gia Long nhướn nhướn mày về phía Nhã Yên, miệng cười một cách cực kì đểu - “Làm quen được không?”
Tôn Gia Quyến nghe xong không hề tức giận, chỉ là anh xoắn hai tay vào nhau tạo ra âm thanh “rắc rắc” để thư giãn gân cốt. Gia Long thấy thế liền vội lùi ra xa vài bước, cười cười:
“Em đùa thôi.”
Từ xa Tiểu Bình đang hối hả chạy đến. Nhìn thấy Nhã Yên đứng cùng Tôn Gia Quyến và một người khác, cô chạy lại nắm tay chị mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!