Tôn Gia Quyến vừa từ phòng họp trở về phòng chưa kịp nghỉ ngơi thì Tôn Gia Long xuất hiện. Cậu ta ngồi xuống ghế ngả người ra sau, hai chân đặt lên bàn, hai tay chắp sau đầu, bộ dạng rất thoải mái cộng lười biếng.
Tôn Gia Quyến không lạnh không nhạt cất tiếng:
“Một là hãy ngồi cho giống một con người, hai là cuốn đồ ra khỏi đây.”
Ơ kìa anh...
Tôn Gia Long nhìn anh mình, cậu ta tự hỏi có phải hai người có phải là anh em ruột em không mà sao lúc nào Tôn Gia Quyến cũng “bắt nạt” cậu ta thế?
Tôn Gia Long thở dài, vì đây là công ty của anh trai nên đành nhượng bộ ngồi thẳng lại, rót một tách trà để uống.
“Em không đến khách sạn mà chạy đến đây làm gì? Lại tính tuyên bố chuyện gì à?”
Trà trong miệng Tôn Gia Long “phụt” một phát văng đầy lên mặt bàn. Cậu ta vội vàng lấy khăn giấy lau đi trước khi ai kia “nhổ” mình ra ngoài.
“Anh hai à, lần sau anh đừng có nhân lúc người ta đang uống mà nói vậy chứ! Sẽ khiến em sặc chết đấy!”
Tôn Gia Quyến nhếch môi bước lại ghế ngồi.
“Người như em không dễ chết vậy đâu!”
Anh còn lạ gì chuyện cậu em mình mỗi lần có chuyện gì mà cậu ta cho là quan trọng liền chạy đến chỗ anh tuyên bố. Lúc Tôn Gia Long còn đi học, cậu ta từng tuyên bố với anh là: “Em nhất định sẽ học hành thật nghiêm túc.” Sau đó học chưa được bao lâu thì bày trò quậy phá, bị bắt lên phòng Hiệu trưởng, kết quả là anh phải đến dẫn về.
Lần thứ hai là khi Tôn Gia Long đi làm, cậu ta lại tuyên bố: “Em nhất định sẽ quản lý khách sạn của mình thật tốt! Ngày ngày đến quan sát tình hình để đảm bảo không xảy ra bất kì sai sót nào.” Kết quả là ngày nào cậu ta cũng đến, nhưng không phải để quan sát tình hình, mà là dẫn các cô em chân dài mới quen vào khách sạn mình “du ngoạn”.
Lần trước gặp Tiểu Bình ở phòng trà, Tôn Gia Long khi về còn luôn miệng khen cô ấy quá dễ thương, nhất định sẽ theo đuổi cho bằng được. Kết quả qua ngày hôm sau liền quen một cô gái khác, hoàn toàn quên mất hôm trước mình đã từng nói gì.
Tôn Gia Quyến thật nhức đầu với đứa em trai này. Cậu ta luôn là người gây chuyện, còn anh chính là người đi dọn dẹp những chuyện cậu ta đã gây ra.
Anh rót một tách trà rồi cầm lên uống, chờ nghe xem cậu em này định nói gì.
“Hôm nay em đến đây không phải để tuyên bố, mà là em chỉ muốn nói nhất định lần này em sẽ quyết tâm theo đuổi em gái của chị dâu tương lai.”
Phụt!
Tiếng phụt thứ hai vang lên nhưng lần này không phải của Tôn Gia Long nữa.
Mặt Tôn Gia Long nhăn lại, không hài lòng với phản ứng của anh trai mình lúc này. Những gì cậu ta nói là nghiêm túc, sao anh phản ứng như kiểu cậu ta chỉ đang nói đùa vậy?
“Gia Long, em nên tránh xa Triệu Nhã Bình ra thì hơn. Nếu không có ngày em sứt đầu mẻ trán thì đừng chạy về đây khóc.”
Tôn Gia Quyến vừa lau nước vừa nói. Anh không hề nói đùa, tuy anh chỉ gặp Tiểu Bình vài lần nhưng anh biết chắc chắn cô không phải kiểu con gái hiền lành thục nữ dễ bị bắt nạt. Đến bữa tiệc của ông Nguyên Khang mà cô còn dám xông vào gây náo loạn thì anh đã hiểu cô gái đó không phải dạng vừa.
Tiểu Bình và Triệu Nhã Yên tuy là hai chị em ruột nhưng tính tình lại khác nhau một trời một vực.
Nhưng Tôn Gia Long nào nghe, cậu ta tự mãn nói:
“Cô ấy có bản lãnh đó sao? Em chỉ cần phất tay một cái, cô ấy liền sà vào lòng em ngay.”
Tôn Gia Quyến như đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất trên đời, anh hỏi:
“Thế sau nhiều lần gặp mặt, cô ấy để ý đến em lần nào chưa? Hay là cái nhìn đầy sự chán ghét?”
“Anh... sao anh biết em gặp cô ấy nhiều lần? Anh theo dõi em?”
Tôn Gia Long nhìn anh mình bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Em nên nhớ người đứng ra phê duyệt hồ sơ của nhân viên là ai.”
Lúc này Tôn Gia Long mới vỡ lẽ. Người là do anh trai cậu ta duyệt, còn cậu ta là Phó tổng giám đốc thường xuyên lui tới khách sạn nên số lần giáp mặt với Tiểu Bình cũng không ít.
“Ồ, vậy có phải vì cô ấy là em của chị dâu tương lai nên anh mới nhận không?”
Tôn Gia Long cười cười, ánh mắt hiện rõ sự trêu đùa.
Tôn Gia Quyến không thừa nhận cũng không phủ nhận. Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy trở về bàn làm việc, không muốn ở lại nói nhiều với cái tên thích tuyên bố này. Anh lấy áo và chìa khoá xe đi trước cái nhìn ngơ ngác của em trai mình.
“Anh tính đi đâu vậy?”
“Đi thưởng thức âm nhạc.”
Tôn Gia Quyến bước ra khỏi cửa, bỏ lại sau lưng cho Tôn Gia Long một câu khiến ai kia lập tức nối bước hí hửng chạy theo.
“Em đi nữa, em rất muốn nghe thử chị dâu hát như thế nào.”
“Tất nhiên sẽ hay hơn giọng gà bay chó chạy của em.”
Trên đầu ai kia liền nổi ba vạch đen. Tôn Gia Quyến không cho cậu ta một chút mặt mũi nào.
Hai người lái xe đến phòng trà, Tôn Gia Quyến ngồi ở góc anh vẫn hay ngồi vừa vặn lại thấy rất rõ Triệu Nhã Yên đang hát ở trên kia.
Giọng ca thanh khiết, trong trẻo, lời bài hát tâm trạng chạm đến trái tim người nghe. Tôn Gia Quyến rất thích giọng hát của cô, lúc còn quen nhau anh hay bảo cô hát cho anh nghe, còn anh âm thầm ghi âm lại tất cả.
“Chị dâu không những xinh đẹp mà còn hát hay nữa. Thảo nào anh lại u mê không lối thoát.”
Tôn Gia Long xuýt xoa, cậu ta phải công nhận rằng Nhã Yên hát rất hay lại còn rất truyền cảm, khiến người nghe có cảm giác đau lòng theo từng câu chữ từ miệng cô phát ra. Nếu so sánh Nhã Yên với các ca sĩ hiện nay, thì cô chỉ có hơn chứ không kém.
“Không biết vợ tương lai của em có hát hay giống như chị dâu không nhỉ?”
Tôn Gia Long ngồi bên cạnh nói quá nhiều khiến cho Tôn Gia Quyến phân tâm không thể chú tâm nghe nhạc. Anh thề là không bao giờ đưa cái tên lắm chuyện này đến đây nữa.
Dương Thịnh từ bên trong cánh gà nhìn ra. Thấy khách quý đến, liền chủ động mang rượu mà anh vẫn hay dùng tới đặt lên bàn.
“Xin hỏi vị này là...”
Ông ta liếc nhìn cậu trai trẻ bên cạnh dò hỏi.
“Xin chào, tôi là Tôn Gia Long. Em trai của anh ấy.”
Tôn Gia Long vui vẻ giới thiệu, còn đưa tay ra bắt tay với ông ta.
“Ồ, thì ra là Tôn nhị thiếu gia. Hân hạnh, hân hạnh.”
Dương Thịnh xởi lởi rót rượu cho hai người rồi nhìn sang Tôn Gia Quyến, cẩn thận hỏi:
“Anh Tôn, anh thấy ca sĩ mới của phòng trà tôi thế nào?”
Tôn Gia Quyến chưa kịp trả lời liền nghe tên kia nói thay:
“Rất đẹp, hát rất hay, anh tôi rất thích.”
Dương Thịnh nghe xong cười rất vui vẻ, vì Tôn Gia Quyến là một nhà đầu tư lại còn là khách Vip ở đây nên chỉ cần khiến anh hài lòng thì phòng trà của ông ta sẽ có cơ hội phát triển hơn nữa.
Tôn Gia Quyến thật muốn ném cái tên bên cạnh ra ngoài, anh vốn chỉ muốn nói “cũng tạm được” để che giấu đi cảm xúc của mình nhưng lại bị thằng em trời đánh vạch trần một cách sạch sẽ.
“Anh thích là tốt rồi! Không làm phiền hai vị nữa, tôi xin phép.”
Nói rồi Dương Thịnh lui đi, lúc này Tôn Gia Quyến mới nhìn sang Tôn Gia Long, cậu ta vốn dĩ đang cười nhưng nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của anh trai liền lập tức làm hành động may miệng lại.
“Em có thể bớt nói đi được không? Nếu em rảnh thì hãy đi kiếm các cô người yêu của em mà tâm sự.”
Tôn Gia Long nghe xong không hài lòng, liền phản bác lại:
“Lúc nãy em nói gì với anh anh quên rồi à? Bây giờ trong mắt em chỉ có Tiểu Bình thôi.”
Tôn Gia Quyến nhếch môi khinh bỉ:
“Anh thà tin con mèo biết sủa còn hơn tin em. Đừng tưởng nãy giờ anh không thấy em liếc mắt đưa tình với những cô gái khác.”
Tôn Gia Long:
“...”