Vu Phùng Cửu nhìn chiếc điện thoại đang rung lên ở trên bàn, vẫn quyết định không nhận cuộc gọi.
Dường như người ở bên đầu dây bên kia đã bị anh bức đến phát cáu luôn rồi, phụng phịu gửi thêm một dòng tin nhắn mới ngay sau khi cuộc gọi chờ bị ngắt kết nối do không được chấp nhận.
[Anh đang làm gì mà không nhận điện thoại của tui?]
[Có phải là đang khinh nhau không? *khóc*]
[Mấy ngày qua không gặp nhau anh quả thực đã quên tôi rồi ư?]
[Sao lại không nhận điện thoại chứ? Lẽ nào anh cũng muốn để tôi hôn anh sao?]
Đuôi lông mày của Vu Phùng Cửu giần giật, cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn hơn nhìn cô gái này tiếp tục suy diễn hơn nữa, anh cầm điện thoại lên, nhập một dòng tin nhắn không thể nào mà ngắn gọn hơn được nữa.
[Vu Phùng Cửu]: Bận.
[Tống Minh Tuệ]: Ồ! Vậy là hiện tại anh vẫn đang ở trên công ty làm việc sao? Khổ quá ta. Tôi vừa mới đi làm về nè, có thể cân nhắc đến công ty anh, cùng anh làm việc~
[Tống Minh Tuệ]: Cho tôi địa chỉ công ty anh đi, thêm cả số tầng số phòng nữa.
[Vu Phùng Cửu]: Không cần. Không ở công ty.
[Tống Minh Tuệ]: Đang ở nhà?
Vu Phùng Cửu không nhắn tin với cô nữa, chỉ xem thôi rồi tắt điện thoại đi, dập máy tính xuống rồi nằm lên trên giường.
Nhưng dường như chiếc điện thoại đang được để ở trên mặt bàn kia có một thứ sức hút kì lạ nào đó khiến cho anh dù có nhắm mắt cũng không thể ngủ yên thân nổi. Đôi mi mắt cố để khép lại cũng vì mấy đợt tiếng rung nhè nhẹ của thông báo tin nhắn mà đột ngột mở trừng lên, trằn trọc nhìn lên trần nhà trắng.
Không được để ý đến cô nữa! Không được để ý đến cô nữa!
Vu Phùng Cửu mở chế độ riêng tư trên điện thoại để không ai có thể gọi điện hay nhắn tin quấy nhiễu anh nữa, bầu không gian đã được trả lại sự tĩnh mịch và lặng im lúc ban đầu, đến bây giờ, anh mới có thể bình ổn mà nhắm mắt lại được.
“...”
“......”
“.....................”
Khôngggg...!!!
Anh không thể cưỡng lại được sự chú ý vào cô!
Vu Phùng Cửu trở mình, bật phắt người lên rồi vội vội vàng vàng mở điện thoại, bấm vào trong giao diện app tin nhắn.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh bật chế độ riêng tư ấy, Tống Minh Tuệ đã gửi thêm cả hàng dài mấy dòng tin nhắn nữa rồi.
[Tống Minh Tuệ]: A lô? Đâu rồi? Tôi đang hỏi anh mà?
[Tống Minh Tuệ]: Đồ lạnh lùng! Anh bơ tôi à ;_;
[Tống Minh Tuệ]: *chảy nước mắt* *chảy nước mắt* *tủi thân*
[Tống Minh Tuệ]: Tôi biết địa chỉ nhà anh đó nên đừng hòng bơ tôi. Tôi thực sự sẽ ăn vạ ở trước cửa nhà anh đấy. Tôi không có liêm sỉ đâu nên đừng có mà chọc tôi.
[Tống Minh Tuệ]: Mỹ nữ đau khổ vì bị bỏ rơi.gif
Vu Phùng Cửu: “......”
Vu Phùng Cửu nhìn cả đống biểu tượng cảm xúc mà cô gửi đến, cuối cùng cũng mềm lòng mà gọi điện thoại cho cô.
Gần như là không ngờ tới anh sẽ thực sự gọi lại, Tống Minh Tuệ đang định chán chường mà vứt luôn máy đi mở to mắt đầy kinh ngạc, sau ba giây hồi thần mới có thể gấp gáp nhấn nhận cuộc gọi tới.
“A, a lô? Anh gọi cho tôi thật à?”
“Vậy thôi tôi cúp máy nhé?”
“Ấy đừng đừng đừng! Tôi gọi cho anh là có việc cần thật mà!”
Tống Minh Tuệ áp điện thoại lên tai, cả ngày bận bịu đến đầu óc tối tăm như sương mù che phủ, lại nhờ giọng nói trầm ấm này của anh mà phai tản đi, cô vui thích nằm lăn lộn trên giường, hai cẳng chân dài ngoẵng thò ra khỏi mép giường, đung đưa lên xuống theo nhịp điệu.
“Tuần sau anh có rảnh không?”
“Để làm gì?”
“Chả là... tập đoàn của tôi với Quách thị có dự án làm ăn với nhau, nhưng điều kiện của bên đó là phải tham dự trận tập huấn quân sự chung. Người ta bảo rằng tôi có thể rủ một người quen đi cùng, tôi liền nghĩ tới anh.”
Vu Phùng Cữu khẽ nhíu chân mày rồi lại giãn ra. Ngay lập tức nghĩ đến anh sao? Tiểu yêu tinh này thật biết cách khiến cho người khác cảm thấy vui sướng.
“Không rảnh đâu. Rủ người khác đi.” Tâm tư một đằng, giọng nói một nẻo. Siêu lạnh nhạt.
Tống Minh Tuệ không hài lòng mấy với câu trả lời này của anh, qua một lớp màn hình có thể nghe thấy giọng nói của cô lèo nhèo như một con mèo con đang tức giận gầm gừ.
“Anh thực sự rất rảnh mà. Tôi biết thừa là tuần sau anh có một tuần nghỉ phép rảnh rang nên mới rủ anh đi đó.”
Nghe đến đây, khuôn mặt đang ở trong trạng thái thả lỏng của Vu Phùng Cửu bất chợt đanh lại.
“Cô... theo dõi tôi?”
“Ồ! Vậy thực sự tuần sau anh rảnh sao?”
“Trả lời câu trước. Cô theo dõi tôi à?”
Tống Minh Tuệ ngơ ngác trước câu hỏi mang theo sự kích động từ anh.
“Không, tôi chỉ đoán bừa thôi mà.”
“Đoán bừa?”
“Đúng vậy. Tôi có cảm giác rằng anh hiện đang khá rảnh. Không những thế, tôi còn có cảm giác rằng giữa tháng tiếp theo anh sẽ chuẩn bị tiếp nhận một đơn hàng mới, lập ra kế hoạch mới. Cho đến quý đầu năm sau, anh sẽ lại bận tối mặt tối mũi. Rồi tiếp mấy tháng sau nữa, sẽ đến lượt những cuộc họp thường niên cấp cao đến gõ cửa phòng làm việc của anh...”
“Thề đấy, chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như thế nữa. Dường như... tôi... từng... rất quen thuộc với vòng tuần hoàn đó. Anh làm việc có chu kì riêng, không thích bị phá vỡ.”
“Tôi thực sự không hề theo dõi anh đâu. Tôi tuy có thể hơi vô sỉ một chút, mặt dày một chút nhưng được tâm tôi tốt, tính tôi hướng về pháp luật anh minh, sẽ không làm ra mấy cái chuyện theo dõi bất hợp pháp gì đấy đâu. Tôi theo đuổi anh một cách trong sáng!”
Giọng nói của cô rất chắc chắn, vừa ẩn chứa sự thật lòng mong anh tin tưởng mình.
Vu Phùng Cửu cũng đã từng có một thời gian ở bên cô rất lâu rồi, đương nhiên anh biết cô sẽ không làm ra mấy chuyện không trong sạch đó.
Chỉ là, anh đang bối rối vì nhớ lại một số kí ức.
Anh nhớ đến sáu năm trước, khi cả hai vẫn còn ở bên nhau. Tối hôm đó bước vào trong phòng ngủ, anh thấy Tống Minh Tuệ - lúc bấy giờ đang là Hướng Đường Nghi đang nằm dài ở trên giường, tay lướt lướt điện thoại, mắt vừa đọc, vừa lấy bút ghi ghi cái gì đó vào một mẩu giấy trắng hiện đã chi chít nét bút mực.
“Tiểu Nghi, em đang làm gì vậy?”
Hướng Đường Nghi ngước mắt nhìn lên anh, đôi mắt cong cong lên xinh đẹp.
“Em đang tính toán lại chu kì một năm làm việc của anh để tính ra những ngày anh không bận việc, em sẽ rủ anh đi hẹn hò.”
Nó đã qua lâu rồi, tuy chẳng hiểu tại sao mình lại biết, nhưng tuyệt nhiên trong tiềm thức, cô vẫn luôn nhớ về mọi thứ thuộc về anh.
Điều ấy khiến cho anh... cảm thấy bối rối.
Tống Minh Tuệ vẫn luôn kiên nhẫn chờ Vu Phùng Cửu đáp lời, thấy người ở bên kia mãi không đáp lại mà cuộc gọi vẫn đang được kết nối, cô mở miệng định gọi thử một tiếng thì bất ngờ anh đã nói xen vào trước rồi.
“Được rồi. Tôi sẽ xem xét lại cuộc tập trận ấy rồi suy nghĩ xem có thể đi hay không.”
“Thật sao?! Anh có thể đi được với tôi?”
“Ừ.”
“Yeah! Tôi gửi thông tin cuộc tập trận cho anh nè! Đọc xong rồi nhớ chuẩn bị đồ nha. Tuần sau tôi đèo anh đi.”
Tống Minh Tuệ tắt điện thoại đi rồi hào hứng gửi link thông tin cho Vu Phùng Cửu, không những thế, cô còn gửi đến một đoạn voice lời nhắn thoại kèm theo.
/Ngủ ngon~/
Xem âm cuối cùng cô ngân nga luyến láy kìa.
Vu Phùng Cửu còn chưa kịp đáp lại cô, đã thấy cô gửi thêm hai dòng tin nhắn thoại khác.
/A Cửu said: Khum ngủ ngon thì nàm thao~/
/Tiểu Tuệ said: Khum ngủ ngon là bị phạt hun mừi cái!/
“... Phụt!”
Vu Phùng Cửu ngồi nghe mấy tin nhắn thoại đó mà không thể kìm được bản thân mình, quẫy đạp ở trên giường.
Anh không sao mà có thể khép miệng lại được, cứ một mình cười rúc rích suốt cả đêm như thằng hâm.