Tiết tử: 2014, Bánh xe luân chuyển thời gian
Trùng Khánh vào tháng tư, hầu như mưa rơi suốt ngày trên mọi nẻo đường của thành phố. Trong cái không khí âm u của những ngày mưa, con quái vật trong tâm tưởng sẽ tỉnh lại, nó sục sôi bằng cách gầm thét, giương nanh múa vuốt, cũng có thể vào một đêm tối nào đó nó sẽ tuôn trào nước mắt. Tất cả những cảm xúc trong nó sẽ dần dần hòa quyện vào nhau, bốc hơi rồi lên men trong thời tiết nóng ẩm thất thường, sau đó chúng biến thành muôn vàn biểu cảm trên khuôn mặt của Lam Nhiễm.
Có người nói, thời gian không đợi một ai, chớp mắt đã hết một khiếp người, Lam Nhiễm không phủ nhận cách diễn đạt ấy, chỉ là cô cũng biết rằng, đôi khi thời gian trôi qua thật lâu, giống như buổi tối hôm ấy, giống như cô nhớ lại Kha Tiểu Vũ của ngày hôm đó. Trong đêm tối, sự nhớ nhung bỗng chốc biến thành những chiếc gai nhọn trên nhành hồng, chậm chạp quấy lấy toàn thân Lam Nhiễm. Để rồi nó hợp sức cùng sự phát tiết của con quái vật trong tiềm thức, quấn càng chặt thêm, khiến cho cơ thể lộ ra những vệt máu, nhuộm đỏ từng sợi tóc. Lam Nhiễm sẽ cảm thấy ngay cả hít thở thoi cũng rất khó chịu, nhưng lại chẳng hề đau đớn. Những lúc như thế, Lam Nhiễm chỉ có thể cười gượng một mình, cô nghĩ rằng, tất cả mọi chuyện chỉ cần cười lên rồi sẽ ổn.
Kha Tiểu Vũ là một đóa tường vy trong cuộc đời u ám của Lam Nhiễm. Lúc quen biết cậu ấy là năm 2008, Lam Nhiễm còn nhớ rất rõ lần đầu hai người gặp nhau, đó là một ngày an tĩnh giữa hè, cậu mặc chiếc áo thun dài tay nóng nực muốn chết. Hiện ra đã cách năm 2008 ấy những sáu năm, bây giờ họ sống cùng một thành phố. Lam Nhiễm sau năm 2012 đã hiểu được cảm giác "vì một người, nhớ mong cả một nơi." Chỉ là hiện tại, cô và cậu ấy sống trong cùng một thành phố, có thể cảm nhận những tia nắng ấm áp rọi lên da thịt, cũng có thể cảm nhận những đám mây đang ngao du trên đỉnh đầu, hay đón nhận những giọt mưa rơi xuống từ độ cao cách gần hai nghìn mét, mang lại chút mát mẻ. Từng giây từng phút cảm nhận được hỉ nộ ái ố của thành phố này, cùng nhau hít thở một bầu không khí quen thuộc. Nhưng từ sau hôm đó, tháng năm lại đến với thành phố này, ấy vậy mà Lam Nhiễm và Kha Tiểu Vũ đã chẳng gặp nhau đến một năm trời.
Một ngày tháng năm, Lam Nhiễm rất muốn tìm thấy cậu ấy ở thành phố này, sau đó đứng trước mặt cậu ấy, hát cho cậu ấy nghe bài hát bài hát lần đầu cô hát tặng cậu ấy, "Một người tựa hạ, một người tựa thu."
"Lần đầu gặp cậu tuy chẳng vừa mắt
Nhưng ai ngờ sau này ta lại thân thiết đến thế
Chúng ta một người tựa hạ, một người tựa thu
Nhưng có thể biến đông thành xuân
Cậu kéo tôi khỏi bão tuyết tình yêu
Tôi dìu cậu qua ác mộng chia lìa
Gặp gỡ một người khiến cuộc sống thay đổi
Thì ra chẳng phải tình yêu mới có lễ tình nhân
Nếu như chẳng phải tôi, tôi sẽ không tin rằng,
Bạn bè còn son sắt hơn cả người yêu
Cho dù tôi có bận yêu đương mà lạnh nhạt với cậu
Cậu cũng chẳng oán trách mà chỉ trách mắng đôi ba câu
Nếu không có cậu, tôi sẽ không biết rằng,
Bạn bè còn thấu hiểu hơn cả người yêu
Tôi ý ở ngoài lời, khẩu xà tâm phật"
Tôi chẳng thể rời bỏ người yêu, càng không thể buông bỏ cậu
Cậu hiểu những thứ khiến tôi tự hào
Và thường dội gáo nước lạnh vì sợ tôi kiêu ngạo
Cậu biết những chuyện mắt mặt của tôi
Nhưng luôn giữ cho tôi hình tượng hoàn hảo
Bạn bè còn son sắt hơn cả người yêu"
Cảnh tượng này sẽ chẳng giống như phân cảnh trong bộ phim tình yêu nào đó như kiểu, "Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt của hai người đã lâu không gặp, mọi thứ xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, ánh đèn chiếu rọi làm sáng rực hàng lông mi của người kia, lúc đó những giai điệu tình yêu thiết tha sẽ nổi lên. Trời làm chút mưa, từng giọt từng giọt, khiến trái tim của hai người lại rạo rực như thuở ban đầu." Hoặc chăng giữa đường xuất hiện một "Trình Giảo Kim" khiến tất cả những cảnh tượng trên trở thành một vở hài kịch. Nhưng tâm trạng trong tình cảnh ấy lại xuất hiện trong Lam Nhiễm, cũng có khi còn sâu sắc hơn. Cô chỉ muốn hát xong ca khúc đó rồi trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp của mình, nói với cậu ấy, "Này, Đầu Heo chết tiệt kia, chúng ta làm hòa nhé, đừng cãi nhau nữa được không?" Đúng, như thế là được rồi, Lam Nhiễm nghĩ như thế là được rồi.
Lam Nhiễm biết, sáu năm trôi qua, tâm tình với đối phương của mỗi người họ bây giờ cũng đã sớm khác rồi, có một số thứ mất đi chẳng thể tìm lại được, cũng có thể sẽ bỏ lỡ cả một đời, đó là một loại động lực từ sự bất lực đến đáng thương. Nhưng Lam Nhiễm tin rằng, câu chuyện của Lam Nhiễm và Kha Tiểu Vũ còn chưa đến hồi kết thúc.