Chương 10: Hiểu lầm con dâu
Nói xong, Đặng Cầm đi đến Bạch Hiểu Nguyệt nắm lấy tay cô nói: “Cám ơn con đã đến với Thiên Lâm nhà dì. Nể tình dì đối xử tối với nó một chút, nó khó tính nên đến nay vẫn chưa có bạn gái.
May mắn là bây giờ có con rồi, nếu nó bắt nạt con, cứ nói với dì. Dì sẽ xử lí nó.”
Bạch Hiểu Nguyệt nghe Đặng Cầm nói, thái độ nhiệt tình thái quá của dì làm người cô run lên nổi cả da gà. Cô liền gượng cười trả lời: “Dì à, con không phải là bạn gái của Vân Thiên Lâm. Thật đấy, anh ấy cứu con mấy lần nên cũng có thể tính là có quen biết. Bạn bè tụi con còn chưa tới mức đó huống chi là yêu nhau.”
Đặng Cầm nghe nói thế, tâm trạng tuốt dốc không phanh nhưng cũng cố ráng vớt vát lại: “Không phải, vậy tại sao con lại mặc áo của Thiên Lâm, đi dép của nó. Thời buổi này loạn đến thế sao.
Bạn bè thân thiết cũng không đến mức này, huống chi quen biết mấy lần.”
Cả hai đều im lặng, Vân Thiên Lâm không biết giải thích thế nào cho mẹ hiểu, mà Bạch Hiểu Nguyệt cũng không thể kể tình huống xấu hổ tối hôm qua được. Đột nhiên Vân Thiên Lâm lên tiếng: “Bạch Hiểu Nguyệt cô lên lầu trước đi. Để tôi với mẹ nói chút chuyện.”
Như được giải thoát, Bạch Hiểu Nguyệt chào Đặng Cầm xong nhìn Vân Thiên Lâm ánh mắt tội nghiệp anh phải ráng giải thích cho tốt đấy.
Bạch Hiểu Nguyệt trở về phòng ngủ, đóng cửa chặt lại chắc chắn an toàn rồi mới đi đến bên giường ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm. Rồi lại nghĩ đến tình huống vừa rồi ngượng ngập, rồi nhìn lại cái áo sơ mi cô đang mặc trên người, mặt cô dỏ bừng thật là xấu hổ chết đi được. Như thế này mà bảo là bạn bè bình thường thì ai mà tin, ngay cả cô cũng không tin cơ mà. Cô nằm vật ra giữa giường oán thán: “Áo ơi là áo, mày hai Bạch Hiểu Nguyệt tao bị nhầm tai hại rồi đấy. Tao bắt đền mày đấy.”
Ở dưới nhà Đặng Cầm vẫn không ngừng huyên thuyên: “Thiên Lâm, bây giờ nhìn thấy con có bạn gái mẹ rất vui. Con có biết, trước đó chẳng bao giờ nhìn thấy con yêu đương với ai, mẹ lo lắng cho con liệu có phải con không thích bạn gái, có bệnh về tâm lý hay khó nói gì. Nay khó khăn lắm mới kiếm được một cô gái về nhà, ráng giữ cho tốt, mở lòng mình ra nhiều hơn. Đừng có suốt ngày trưng bộ mặt lạnh lùng ra, con gái người ta không thích đâu.”
Vân Thiên Lâm không biết nói thế nào cho mẹ hiểu, anh lựa lời: “Mẹ à, cô ấy không phải là bạn gái con, thật đấy. Còn trước kia con không có bạn gái là bởi vì xung quanh con toàn những tiểu thư giàu có, cả ngày chỉ biết õng ẹo nên con không thích. Con không có bệnh gì hết.”
Nghe tới đó, Đặng Cầm nắm bắt trọng điểm liền tóm lấy: “Nếu cô ấy không phải là bạn gái thì con phải bắt lấy cơ hội này bắt cô ấy trở thành bạn gái thật. Mẹ thấy cô ấy không phải là mấy tiểu thư giàu có đó, tính tình cũng tốt hơn mấy cô gái kia. Con không thử làm sao biết được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!