Chương 11: Tâm ý của anh
Thực ra khi nói về hiện tượng bài xích thì Vân Thiên Lâm không có ác cảm với Bạch Hiểu Nguyệt. Chỉ là anh đã tiếp xúc với quá nhiều cô gái, những trường hợp như cô cũng không phải là hiếm nên anh phải đề phòng cẩn thận.
Sau khi đọc tài liệu về Bạch Hiểu Nguyệt, tâm trạng anh thả lỏng hẳn, anh cũng không biết tại sao trong lòng cảm thấy vui một chút khi kết quả theo ý anh muốn. Anh nghĩ Bạch Hiểu Nguyệt là người con gái cũng không tệ, chi bằng nhân lúc này vẫn còn kịp.
Nghĩ thế anh liền tức tốc đi tìm Bạch Hiểu Nguyệt nói chuyện quan trọng thì điện thoại anh đột nhiên reo lên. Anh nhìn màn hình điện thoại nhíu mày, nhấn nút nghe. Bên kia điện thoại nói gì đó, mặt anh đổi sang sắc mặt nghiêm trọng.
Anh cúp máy, thở dài nhìn sang bên kia phòng của Bạch Hiểu Nguyệt. Lần này chắc không được rồi, anh có chuyện phải ra ngoài một chuyến, đành hẹn cô dịp khác vậy.
Bạch Hiểu Nguyệt sau khi ăn cơm xong, đồ cũng đã mặc rồi nhưng đợi mãi chẳng thấy Vân Thiên Lâm đâu để cô cám ơn anh, rồi chào từ biệt anh. Cô chốc chốc nhìn đồng hồ, rồi nhìn phía trên lầu. Cô sốt ruột chắc là không kịp rồi liền từ biệt mẹ Ngô. Rời khỏi biệt thự Vân Thiên Lâm, cô phải đi đến bệnh viện một chuyến, chuyện ngày hôm qua ầm ĩ như vậy nhất định tên Lưu Kỳ Sơn đó sẽ không bỏ qua, người lại chịu thiệt thòi nhất lại là bố cô. Cô phải tới đó xem tình hình của bố như thế nào?.
Đúng như dự đoán, vừa mới đến cửa phòng bệnh đã thấy y tá vứt đồ đạc của bố. Cô vội vàng ngăn cản: “Không phải nói là thời hạn 3 ngày hay sao, chưa hết hạn đã bắt đầu ném đồ, bệnh viện các cô sao không giữ chữ tín gì vậy.”
Cô ý tá cười khinh bỉ: “Nếu cô chịu đóng tiền sớm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Tránh ra, để tôi làm việc”
Bạch Hiểu Nguyệt mắt thấy đồ đạc của bố cô bị người ta ném không thương tiếc, cô vội chạy tới nhặt lại. Chỉ mới hôm qua, viện trưởng bọn họ còn đích thân đi đến để xin lỗi cô. Hôm nay lại không biết lí lẽ sai người đuổi bố cô đi, đồng tiền thật đúng là đáng sợ, có thể sai khiến người ta làm bất cứ chuyện gì trái với nhân đạo.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nhặt đồ, vừa không ngừng nghĩ và lo lắng sau hôm nay bố cô sẽ ở đâu đây. Cô thật đúng là người con gái vô dụng bất tài, ngay cả chỗ ở của bố cũng không thể lo được.
Cô có thể là người lang thang đầu đường xó chợ, nhưng cũng không thể để bố cùng chịu khổ với cô được. Cô giận mình, nếu hôm qua cô ngoan ngoãn một chút là đã có được tiền rồi. Bố cô hôm nay cũng không phải bị người ta xua đuổi.
Cô bước mấy bước về phía trước, định nhặt chiếc khăn tay cô tặng cho bố mới năm nào thì một đôi giày cao gót xuất hiện đạp lên chiếc khăn tay cô định nhặt. Tay cô vẫn chạm vào chiếc khăn, đầu ngước lên bắt gặp khuôn mặt vô cùng chán ghét của Bạch Vân Khê. Cô nhíu mày: “Tránh ra, đang dẫm phải đồ của tôi đấy.”
Bạch Vân Khê khoanh hai tay trước ngực thế hiện sự ngông cuồng: “Nếu tôi nói không thì sao? Cô nghĩ mình là ai? Bán thân cho một lão già còn nghĩ mình thanh cao. Tôi phục cô luôn thật rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy phiền phức liền cho qua, không để tâm đến cô ta nữa liền nói: “Nói xong chưa, tránh ra mau. Tôi không có thời gian chơi với cô.?”
Bạch Vân Khê bực tức, nhưng nghĩ đến một chuyện có thể chọc tức Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta nhếch mép nói: “Cô phóng đãng như vậy hèn chi Trình Lãng không cần cô, chắc đây không phải là lần đầu tiên, cô bị người ta chơi qua mấy lần rồi đúng không. Hừ, giày rách mà cứ nghĩ mình là trong trắng lắm.”
Bạch Vân Khê thấy Bạch Hiểu Nguyệt thân thể cứng ngắc, không di chuyển. Cho là bị lời nói của cô đả kích rồi, tâm trạng tốt lên không ít. Bạch Hiểu Nguyệt nghe Bạch Vân Khê sỉ nhục mình bằng những lời khó nghe, cô bất giác nhớ đến chuyện xảy ra hôm qua. Cô thảm hại đến mức trở thành vợ của một lão già béo háo sắc, bị người ta bỏ thuốc, dẫn vào khách sạn rồi suýt chút nữa bị cưỡng hiếp.
Nếu không phải có người giúp đỡ, sáng hôm nay cô cũng không thể thanh cao tranh cãi với cô ta. Nhưng tránh được hôm qua, còn hôm nay, ngày mai sao có thể tránh được. Bố cô sắp bị người ta đuổi đến nơi rồi, lòng tự trọng nhỏ nhoi của cô có đáng được nhắc tới không? Nhưng mà không được, dù có thể nào đi chăng nữa cô cũng thể biểu hiện yếu đuối, nhu nhược, bị khuất phục trước mặt Bạch Vân Khê, cô không thể để cho cô ta đắc chí được.
Bạch Hiểu Nguyệt tìm cách đáp trả, nhưng nghĩ mãi chẳng ra lời lẽ nào, Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ đến tên Trình Lãng kia. Mỗi lần nghĩ đến hắn, trong lòng lại nhớ đến đêm giáng sinh hai người không cần mặt mũi này lén lút làm chuyện xấu hổ sau lưng cô, không nén được cảm giác có chút kinh tởm. Cô nhìn chiếc khăn tay của mình bị người như cô ta đạp phải, một trận rùng mình da gà lại nổi lên. Cô nghĩ đã đến lúc thay một chiếc khăn tay mới cho bố rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng dậy, phủi phụi ít bụi bám trên vai, đối trực diện Bạch Vân Khê nói: “Tôi nói lại một lần nữa với các người, không phải anh ta không thèm tôi mà là anh ta quá xấu xa tôi không cần nữa. Thực tình mà nói cũng nhờ cô mà tôi mới nhận ra được bộ mặt sở khanh của hắn ta. Một người xấu xa đi chung với một kẻ trơ trẽn như cô thì đúng là xứng lứa vừa đôi, trời sinh một cặp. Còn chiếc khăn tay bên dưới, cô thích đến không nỡ trả lại thì thôi, tôi tặng nó cho cô.”
Bạch Vân Khê trừng hai mắt lớn, không ngờ cô lại bị một đứa như Bạch Hiểu Nguyệt sỉ nhục. Hôm qua cô vì nghe mẹ kể Bạch Hiểu Nguyệt bằng lòng cưới tên già dê kia, tình nguyện uống nước bị người ta bỏ thuốc, bị tên già dê đó dẫn vào khách sạn. Đoán là sẽ bị người ta làm cho đến chết. Cho nên cô mới đến đây chủ yếu để châm biếm Bạch Hiểu Nguyệt sẵn xem bộ dạng cô ta bị người ta chơi qua có xuống giường được không?
Vốn dĩ định chọc tức cô ta ai ngờ không những làm cô ta trở nên đáng thương, vì xấu hổ mà không dám phản bác lại cô mà còn bị cô ta nói cho đến tức chết. Bạch Hiểu Nguyệt đúng là phải xem lại, không thể khinh thường cô ta được. Cô ta tức giận, không có chỗ trút lại thấy khăn tay dưới chân không tự chủ nghiến đôi giày cao gót qua lại, miệng không ngừng mắng đồ tiện nhân, cô đi chết đi. Chà qua chà lại, Bạch Vân Khê cuối cùng cũng hài lòng, cầm chiếc khăn nhàu nhĩ lên đưa trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Cô nghĩ hôm qua tránh được thì sẽ tránh được những ngày sau. Cô thấy không chiếc khăn tay này vì tôi đạp mà rách bươm cả lên, chủ của nó cũng vậy, sắp tới cũng nhàu nhĩ như nó thôi. Cũng đáng bị vứt sọt rác.”’ Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Vân Khê ném khăn tay của mình vào sọt rác, hững hờ nhìn cô ta. Cô không có thời gian cùng cô ta đấu khẩu, điều quan trọng là phải tìm cách khác đào đâu ra số tiền lớn đóng viện phí cho bố cô. Cô phớt lờ Bạch Vân Khê, quay người bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!