Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 12: Lời thỏa thuận kết hôn

Bạch Vân Khê dường như chưa chịu dừng lại màn diễn, cô ta sau khi được Trình Lãng đỡ đứng lên rồi lại sà xuống quỳ dưới chân cô, nước mắt không biết đã chảy ra tự khi nào: “Hiểu Nguyệt, chuyện này không liên quan đến Trình Lãng, là chị không tốt, tranh giành người yêu với em. Cho nên em hãy tha thứ cho Trình Lãng, đổ tất cả mọi tội lỗi lên người chị. Chị sẽ làm trâu làm ngựa cho em, chỉ cần em thành toàn cho tình yêu của chị với Trình Lãng.”

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Vân Khê diễn màn này vẫn có chút không tiêu hóa nổi, cô ta vì muốn lấy lòng tên Trình Lãng kia mà ngay cả chuyện khóc lóc cầu xin mất mặt này cũng dám làm.

Trình Lãng thấy Bạch Vân Khê khóc lóc cầu xin Bạch Hiểu Nguyệt liền trở nên tức giận, quay qua mắng Bạch Hiểu Nguyệt: “Cô vừa lòng chưa, thấy Vân Khê vì tôi mà quỳ xuống dưới chân cô cầu xin hả hê lắm đúng không? Tôi cứ tưởng cô là cô gái ngây thơ, khoan dung nhưng ngày hôm nay chứng kiến đã thấy được bộ mặt khác của cô. Cô cũng chẳng phải là dạng vừa gì. Cũng may người tôi chọn là Vân Khê, nếu không người tôi chọn là cô thì thật là thảm họa.”

Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên bị đôi cẩu nam nữ này ăn mắng mộ trận oan uổng, ai mới là người phải đáng trách đây. Cô đâu phải là người dễ bị người khác để ăn hiếp, đặc biệt lại là tên Trình Lãng này. Cô cũng tỏ vẻ hùng hổ, giọng nói cương quyết với hắn ta: “Tôi thì đã làm sao, anh xem tôi đã làm ra chuyện tày trời nào chưa: Phóng hỏa giết người, tạt a xít, thuê người đánh cho anh và Bạch Vân Khê một trận. Tôi nói cho anh biết, chuyện xảy ra đến mức này là do hai người nợ tôi, khóc lóc cầu xin cũng là chuyện nên làm. Nhưng mà hai người một vừa hai phải thôi, đừng ép tôi đến đường cùng, để tôi phải làm những chuyện vừa rồi tôi kể.”

Trình Lãng cứ tưởng Bạch Hiểu Nguyệt sẽ xấu hổ mà không dám phản bác, ngược lại còn bị đe dọa. Trình Lãng xấu hổ nhưng miệng vẫn cố nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, cô đúng là loại người ghê tởm, ngay cả mấy chuyện đó mà cũng dám nói. Cô đúng là người đàn bà lòng dạ đầy rắn rết.”

Bạch Hiểu Nguyệt khoanh tay, biểu hiện thú vị chờ xem cô sẽ bị chửi như thế nào nữa, thì Trình Lãng đã nắm tay Bạch Vân Khê đùng đùng nổi giận rời đi.

Sau khi đã thấy Trình Lãng và Bạch Vân Khê bỏ đi một đoạn khá xa, khuất dần theo những lối rẽ, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Bạch Hiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dấy lên một cảm giác lo sợ, chuyện của bố cô vẫn chưa tìm được cách giải quyết.

Cô trở về phòng bệnh của bố, không biết nãy giờ lãng phí thời gian hai người bọn họ, phía bệnh viện có làm ra chuyện gì với bố không? Nghĩ đến đó, cô chạy thật thật nhanh đến thì từ đâu một người xuất hiện cản trở, làm cô không thắng kịp đâm phải bức tường thép.

Bạch Hiểu Nguyệt ôm trán nhăn mày, đau chết đi được nhưng mà thoáng trong không khí có mùi hương quen thuộc cô đã ngửi được đâu đó. Cô ngẩng lên thì đúng là Vân Thiên Lâm.

Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh liền nói: “Sao anh lại ở đây.”

Nói tới đây, Bạch Hiểu Nguyệt vỗ đầu mình, đây là bệnh viện, anh ta có bệnh thì đến đây khám, sao cô lại đặt ra câu hỏi ngớ ngẩn như vậy được. Cô cười lúng túng nói lại: “Tôi nói nhầm. anh đừng để ý. Anh đến đây thăm bệnh à. Trùng hợp là tôi cũng thăm bệnh người nhà.”

Vân Thiên Lâm đối với bộ dáng tươi cười của cô, mặt cũng không đổi sắc, bộ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Bạch Hiểu Nguyệt thầm mắng: “Anh đừng có trưng bộ mặt đó ra với tôi được không? Bộ mặt xác chết đó làm tôi sợ đấy.”

Vân Thiên Lâm đứng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Hiểu Nguyệt, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu cô đều thể hiện hết lên trên đấy. Khóe môi của anh nhếch lên, thoáng ý vị cười, nói: “Không, tôi đến để gặp cô. Tôi có chuyện riêng cần nói với cô. Đi với tôi một chút được không?”

Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, mở tròn mắt nói: “Anh có nhầm không? Tôi với anh đâu có điều gì cần trao đổi với nhau?

Thực ra thì cô không muốn đi, nếu đi rồi thì chuyện bố cô ai giải quyết đây. Thế nên cô từ chối khéo. Vân Thiên Lâm nghe cô nói thế liền không cho cô cơ hội từ chối nói: “Nhưng tôi có”

Bạch Hiểu Nguyệt khó xử không biết phải nói thế nào cho anh ta hiểu, cô bối rối giải thích: “Không phải là tôi không muốn đi với anh, nhưng mà tôi đang gặp phải vấn đề rắc rối với bệnh viện.

Nếu hôm nay không giải quyết được, bố tôi sẽ không còn được ở bệnh viện này nữa.”

Vân Thiên Lâm trước đó đã biết chuyện này, anh chỉ trực chờ cô mở miệng nhờ nói thì anh sẽ giúp. Có như thế mới đúng theo ý đồ của anh. Vân Thiên Lâm mở miệng: “Không sao. Tôi đã sai A Nham giải quyết vấn đề tiền nong với bố cô rồi. Bây giờ thì cô có thể đi được rồi chứ.”

Bạch Hiểu Nguyệt không tin nói: “ Không thể nào, mới vừa rồi bọn họ còn ném đồ đạc bố tôi ra ngoài cơ mà. Để tôi đi xem thử.”

Đúng như lời Vân Thiên Lâm nói, bố cô đang yên ổn nằm trên giường bệnh, hộ lí đang chăm sóc cho bố của cô. Đồ đạc cũng đã sắp xếp lại gọn gàng. Vân Thiên Lâm đi theo cô lên tiếng: “Bây giờ thì đi được rồi chứ.”

Bạch Hiểu Nguyệt vẫn có chút không tin lắm, nghiêng đầu hỏi: “Lỡ như anh đi rồi, mà tôi cũng đi theo anh rồi, phía bệnh viện lại dở chứng bắt nạt bố tôi thì phải làm sao.”

Vân Thiên Lâm lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Bạch Hiểu Nguyệt, bị chiếu tướng, cô lại nở nụ cười lấy lòng. Vân Thiên Lâm nghĩ cô gái này đúng là rắc rối, nhưng mà cũng chẳng thấy phiền hà gì nói: “Tôi sẽ bảo A Nham ở lại canh chừng đến khi cô trở lại. Được chưa?”

Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu anh nhấn mạnh, nếu như lần này cô còn không đồng ý nữa thì anh sẽ trực tiếp mang người đi, không cần phải dài dòng nữa. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh xem người Vân Thiên Lâm gọi là A Nham, cô nhìn thấy khuôn mặt anh ta quen thuộc là người sáng nay đem quần áo cho cô. Bây giờ cô mới yên tâm, hài lòng gật đầu với anh ta.

Bạch Hiểu Nguyệt cứ tưởng Vân Thiên Lâm sẽ đưa cô đến một nơi lấy lệ, nói vài ba câu anh ta muốn nói rồi về. Nhưng không ngờ anh ta lại đưa cô đến một nhà hàng Tây sang trọng. Mặc dù cô sống ở nước Anh nhiều năm, phong cách bài trí với các món ăn tây cũng chẳng xa lạ gì với cô. Nhưng mà nhà hàng này rất đẹp hơn những nhà hàng cô đã từng đến.

Ngồi xuống bàn, người phục vụ tới đưa thực đơn. Bạch Hiểu Nguyệt cứ tưởng Vân Thiên Lâm sẽ cho cô chọn món ăn. Nhưng mà không phải, anh ta tự động gọi hai phần bít tết và một chai rượu vang. Bạch Hiểu Nguyệt có chút ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì nhiều.

Sau khi đã gọi món, Vân Thiên Lâm đối diện với cô nói: “Bây giờ tôi có chuyện cần bàn bạc với em. Nói luôn bây giờ được chứ.”

Bạch Hiểu Nguyệt ngây ngốc gật đầu trong lòng gào thét, anh cứ nói nhanh lên đi rồi về. Tôi không thể chịu nổi bộ mặt như muốn giết người trong im lặng của anh nữa.

Đúng lúc ấy, bít tết và rượu vang được mang ra. Bạch Hiểu Nguyệt không tự chủ lấy ly rượu lên uống cho bớt căng thẳng. Thì nghe Vân Thiên Lâm nói: “Tôi muốn kết hôn với cô.”

Bạch Hiểu Nguyệt bất ngờ khi nghe tin này, cô đang uống rượu cũng bị tin này phun ra. Cô vội lấy khăn lau rồi nói với anh ta như thể chưa tin được: “Anh nói cái gì cơ, tôi không nghe nhầm đấy chứ.”

Vân Thiên Lâm lấy khăn chồm người lên lau miếng rượu còn dính trên khóe môi Bạch Hiểu Nguyệt. Cô bị hành động này của anh làm cho có chút u mê. Anh ta lại bị làm sao thế, muốn quyến rũ cô à?

Vân Thiên Lâm sau khi lau xong, trở về bộ dáng cũ, lạnh lùng nói: “Cô không nghe nhầm, là thật.”

Lúc này bít tết được mang ra, Bạch Hiểu Nguyệt cũng không vì mấy miếng bít tết ngon mà tâm trạng tốt lên được. Vân Thiên Lâm nhìn cô ủ rũ nói: “Em ăn trước đi. Rồi tôi sẽ bàn bạc với em chi tiết hơn về vấn đề này.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận