Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 149


“Hiểu Nguyệt, chúng ta đang đi đâu đây, cậu mới vừa như vậy, thật sự không sợ sao?” Tô Na vẫn còn đắm chìm trong cảm giác vừa rồi, lần đầu tiên nhận thấy Bạch Hiểu Nguyệt thật sự đáng sợ, cô chỉ biết, Hiểu Nguyệt không phải là người thích động tay động chân nhưng mà không nghĩ tới Hiểu Nguyệt lại dám làm vậy. Nếu là cô, có cho cô mười lá gan, cô cũng không dám.


Bạch Hiểu Nguyệt vẫn luôn kéo Tô Na ra khỏi cửa công ty, lúc này mới thở dài hắt ra. Có trời mới biết vừa rồi làm cho cô sợ chết khiếp, ngay cả cổ họng cô lúc này đều không thể phát ra tiếng. Sức lực của Lý Vân rất lớn, nếu không phải chính mình giả vờ cường cường khí thế, hù cô ta thì cô dễ gì thoát thân.


Lấy với tính tình của Lý Vân, chuyện xấu này chắc chắn cô ta không dám đi kể với mọi người. Cô cũng không nhớ rõ làm thế nào cô đã tát Lý Vân những đến ba cái, bây giờ nghĩ lại cô thấy cả người đều run rẩy.


“Không phải bây giờ cậu đang sợ hãi đấy chứ!” Tô Na vừa nói, hai cô gái ở trên phố phá lên cười.


Tô Na đột nhiên cảm thấy, Bạch Hiểu Nguyệt trước mắt với cô chẳng có gì là khác nhau cả, đều là con chuột nhắt giả danh sư tử. Có những lúc Tô Na nghe mọi người nói Bạch Hiểu Nguyệt ngày thường thân thiện với mọi người là giả, với thân phận đó thì cô ta chỉ giả vờ mà thôi.


Rốt cục tính cách Bạch Hiểu Nguyệt như vậy, đối với thế giới của Vân Thiên Lâm thật bất đồng. Tô Na ngẫm lại thấy khoảng cách giữa mình với Bạch Hiểu Nguyệt kéo ngắn đi rất nhiều, Hiểu Nguyệt thế nhưng lại kéo tay cô chạy chung ra ngoài, cái này giống như là cô đang nằm mơ vậy.


Tô Na còn đang lo lắng, Bạch Hiểu Nguyệt bởi vì thân phận của mình, sẽ không xem cô là bạn bè thật sự, xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều rồi. Nhớ tới Hiểu Nguyệt vì cô mà đánh Lý Vân, trong mắt Tô Na đột nhiên một mảnh đỏ tràn đầy, tự dưng ướt lúc nào không biết.


Lớn như vậy rồi, nhưng chưa có người nào vì cô mà đối xử tử tế với cô như vậy hết, cô cũng không biết nên nói gì với Bạch Hiểu Nguyệt. Trong lòng Tô Na hạ quyết định, mặc kệ Bạch Hiểu Nguyệt có xem cô là người bạn tốt nhất không, chỉ cần về sau Bạch Hiểu Nguyệt gặp phải phiền toái, Tô Na cô nhất định sẽ bảo vệ Hiểu Nguyệt.


Bạch Hiểu Nguyệt lại không suy nghĩ nhiều như Tô Na, vừa thấy sắc mặt Tô Na không tốt lắm, ngay sau đó móc điện thoại trong túi ra, là tổng giám đốc văn phòng gọi điện tới.


Tổng giám đốc bên kia mới vừa nghe nhân viên cấp dưới của mình vừa ra một hành động vô cùng vĩ đại, lo lắng không biết nên làm cái gì mới tốt. Một bên là phu nhân của tổng tài, một bên là Vân phu nhân của Vân thiếu, hai bên hắn không thể đắc tội bên nào được.


Di động hiện lên Bạch Hiểu Nguyệt trước tiên, thế là tổng giám đốc cấp tốc gọi cho Bạch Hiểu Nguyệt, điều chỉnh hơi thở mình nửa ngày bình tĩnh trở lại mới dám nói chuyện.


Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe liền biết, cô dám gây ra chuyện này chắc chắn phải tự mình chịu hậu quả rồi, phải dũng khí đối mặt thôi!


Bạch Hiểu Nguyệt nói với tổng giám đốc cả nửa ngày; thuyết minh, biện bạch có đủ cả mới xin được nghỉ nửa ngày, mang Tô Na đi bệnh viện kiểm tra tay. Tổng giám đốc như bắt được vàng, nhanh chóng gật đầu đáp ứng, còn dặn hai cô chú ý an toàn đi đường.


Bạch Hiểu Nguyệt bắt taxi, cùng Tô Na đi đến bệnh viện.


Xem xét vết thương, bác sĩ nói chỉ là dây chằng bị tổn thương, sẽ đau một thời gian. Bây giờ thì không được làm việc gì quá sức, phải cố gắng thường xuyên mát xa thoa thuốc. Bạch Hiểu Nguyệt đứng bên cạnh trấn an Tô Na, Tô Na bị bác sĩ nắn nắn xoa thuốc đau đến mức nước mắt rơi, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy rất đau lòng.


“Bác sĩ, có thể nhẹ một chút được không?”


“Lực tay không đủ thì sẽ không có hiệu quả, chỉ có thể chịu đựng thôi. Buổi tối trở về, phải nhớ để cho người khác giúp bôi thuốc, chính mình không thể bôi thuốc được.


Tô Na cũng không biết mình lại bị thương có vẻ nặng đến vậy, sao lại có thể như vậy nhỉ, chính là đột nhiên cảm giác đau một trận. Nhưng mà bây giờ thì làm sao đây, buổi tối lại cần người xoa thuốc, cô không có người nào hết. Bác sĩ cứ nhắc mãi vấn đề này, mãi đến khi hai người các cô rời khỏi phòng khám.

Nhấn Mở Bình Luận