Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 160


Tình trạng của Chu Nhã Tĩnh thất thần, cảm xúc không rõ ràng, cô ngồi ở trên lan can, si ngốc nhìn một nơi xa xăm, không một tiếng động gì. Nhưng khi có một tới gần cô, cô sẽ lại giống như một người điên kêu rống to lên.


“Chu tiểu thư, cô phải lạc quan lên một chút, vấn đề của cô có thể giải quyết, chỉ cần cô phối hợp tốt với bác sĩ trị liệu, hiện tại y học đã rất phát triển, cô muốn đứng lên một lần nữa sẽ được thôi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Chu tiểu thư, cô xuống đây một chút có được không, như vậy quá nguy hiểm rồi.”


Trưởng khoa nhận được điện thoại vô cùng lo lắng chạy đến, liền nhìn thấy bệnh nhân của mình ngồi ở mé sân thượng, chỉ cần tác động một chút sức lực nhỏ là có nguy cơ cả người sẽ rơi xuống dưới. Đây chính là tầng 26, là tâng cao nhất của bệnh viện, ngã xuống sẽ không có khả năng sống sót.


Người bệnh này chính là bạn bè với Vân Thiên Lâm, nếu xảy ra chuyện gì thật, thì ông làm sao ăn nói với Vân thiếu được đây.


Vốn dĩ ông đã giấu đi hồ sơ bệnh tình của Chu Nhã Tĩnh rất kỹ, về sau Chu Nhã Tĩnh sẽ không có khả năng quay trở lại sân khấu, ông không cẩn thận hôm đó để quên trên bàn vô tình bị Chu Nhã Tĩnh nhìn thấy.


Biết cơ hội để được đi lại vô cùng thấp mà về sau lại không có khả năng múa ba lê nữa, Chu Nhã Tĩnh thất vọng ê chề, cả người ngây ngốc ngồi ở phòng bệnh bên cửa sổ. Các y tá thấy cô không có biểu hiện cảm xúc gì, liền rời đi để cô một mình.


Ai biết được hơn nửa đêm Chu Nhã Tĩnh lại đi đến tầng thượng cao nhất bệnh viện, thế nhưng lại còn muốn nhảy lầu, cũng còn may là các y tá nhanh chóng phát hiện ra, lúc này mới nói nhẹ nhàng với Chu Nhã Tĩnh nhằm kéo dài thời gian.


“Không cần phải nói, tôi biết bệnh trạng của mình rồi, các người là bác sĩ mà nói dối, tôi không tin các người nữa, mấy người nói gì cũng vô ích thôi. Chân của tôi căn bản đã không còn cách nào nữa, tôi không bao giờ có thể đứng lên được nữa. Các người biết hết nhưng lại không nói cho tôi biết. Cả đời này tôi không còn được múa ba lê trở lại nữa, đó là ý chí sinh tồn của tôi mỗi ngày, còn không bằng tự tội đi tìm cái chết.”


“Chu tiểu thư, chỉ cần cô phối hợp với bác sĩ tốt, không có gì là không có cả năng, hiện tại y học thường xuyên xuất hiện rất nhiều kỳ tích. Cô phải thử thì mới biết được, không chừng cô nằm trong số những trường hợp đó.”


“Kỳ tích? Từ trước giờ tôi chưa bao giờ tin vào hai chữ kỳ tích, múa ba lê đã mất, tình yêu của tôi cũng bay theo trong làn gió, mỗi lần tôi điện thoại gọi cho Vân Thiên Lâm muốn anh ta tới đây thăm tôi, nhưng mỗi lần anh ta đều nói bận rồi cúp máy. Tất cả đều đã có số mệnh sắp đặt sẵn rồi, cuộc đời muốn tôi chết vậy thì tôi sẽ làm cho cuộc sống toại nguyện.”


Thời điểm Vân Thiên Lâm chạy tới, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng vọng não nề thê lương của Chu Nhã Tĩnh, gió quá lớn anh không nghe rõ cô nói gì. Vân Thiên Lâm không lên tiếng, nhìn nhìn chung toàn cảnh, ánh mắt dừng lại ở nhân viên y tế bên cạnh.


Có người phát hiện Vân Thiên Lâm đã đến, nhanh chóng tránh đường cho anh đi.


“Vân thiếu…Là thất trách của chúng tôi…”


“Không sao…cô ấy muốn thì chúng ta cũng không cản được.”


Chu Nhã Tĩnh ngồi ngây ngốc, trong đầu đều toàn ngập tràn hình ảnh và kỷ niệm giữa cô và Vân Thiên Lâm bên nhau. Vân Thiên Lâm thường xuyên đi đến phòng tập của cô để nhìn cô luyện tập. Chu Nhã Tĩnh luyện tập hăng say trong phòng múa, mỗi lần quay đầu nhìn lại đều có thể bắt gặp đôi mắt thâm thúy kia đang nhìn cô.


Chính là bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng kia đã hấp dẫn cô. Mặc kệ bất luận là phương diện nào, Vân Thiên Lâm đều là một người đàn ông hoàn mỹ, nhưng chính một người hoàn mỹ như vậy lại là cho cô thấy bất an. Cô không thể giống với các cô gái khác, ỷ lại vào anh.


Cô phải có sự nghiệp của riêng mình, cô muốn mình trở thành một nữ thần và trong mắt người đàn ông hoàn mỹ này phải nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cái cảm giác này sẽ làm cho cô cảm thấy tự tin hơn. Cho nên khi cô được mời đến Paris, cô không chút do dự mà lựa chọn rời đi.


Cô cho rằng, trên thế giới này không thể có người phụ nữ nào nữa hấp dẫn được anh. Cho nên ngày đó vào buổi tối, cô nghe được trong điện thoại truyền đến một giọng nữ, cô cho rằng chính mình đã xuất hiện ảo giác, anh luôn luôn không thích tìm mấy cô gái bên ngoài.

Nhấn Mở Bình Luận