Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 164


Nhưng điều cô không rõ nhất chính là tình cảm của Vân Thiên Lâm như thế nào đối với cô, anh đã thay đổi thật rồi sao?”


“Đổi lại là một người khác nhảy xuống, anh cũng sẽ cứu.”


Như vậy tàn nhẫn mà nói, những lời đó chân chính xuất phát ra từ miệng Vân Thiên Lâm, so với để cô chết đi còn khó chịu hơn. Chu Nhã Tĩnh tình nguyện không nghe câu nói vừa rồi, trong đầu cô chỉ chấp niệm một điều là Vân Thiên Lâm vẫn còn yêu cô, bọn họ vẫn là đang yêu nhau.


“Thiên Lâm, anh thật sự nhẫn tâm đối xử với em như thế! Anh đã nói sẽ không bỏ rơi em, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao? Em không cầu xon ông trời trả lại anh cho em giống như trước, em chỉ hy vọng anh không quên sự tồn tại của em. Anh có biết mỗi ngày em ở bệnh viện có bao nhiêu cô đơn không, nó rất lạnh. Nó lạnh đến mức làm cho người khac phải sợ đặc biệt là vào thời điểm đêm khuya, em hy vọng anh có thể đến đây trò chuyện với em, sưởi ấm trái tim cô đơn của em. Em mới là người anh yêu nhất kia mà, sao anh nỡ đối xử tuyệt tình với em như vậy được, sao anh có thể…”


Chu Nhã Tĩnh rốt cục không khống chế được cảm xúc của mình, ngồi ở trên giường bệnh khóc rống lên.


“Anh có biết khi em nhìn thấy bệnh trạng của em trong hồ sơ, em có bao nhiêu tuyệt vọng không? Một đời người chỉ hy vọng một điều duy nhất chính là sống tốt bằng những thứ mình yêu nhất, cứ như vậy mà mất đi tất cả, giống như cả người đều rơi xuống địa ngục vực sâu không cách nào thoát ra được. Một khắc đó em chân chính biết được rằng cái gì mới là tuyệt vọng. Có lẽ, anh cho rằng là em cố tình nhảy lầu, tranh thủ sự đồng cảm của anh, làm cho anh cảm thấy em rất đáng thương, đúng không? Nhưng mà chính anh đã quên một Chu Nhã Tĩnh kiêu ngạo chưa bao giờ cho phép bản thân làm điều hèn hạ như vậy, em mới không cần.”


Cô không cần sự thương hại của Vân Thiên Lâm, điều cô muốn chính là Vân Thiên Lâm thật tâm đối xử với cô, yêu cô, cô muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình, những thứ đó vốn không hề thuộc về cô gái đó, cô ta nên biết điều mà thức thời rời đi.


“Em không cần phải như vậy, chỉ cần ý chí sinh tồn của em mạnh mẽ là không có gì là không thể, để chạm tới lý tưởng của mình không ai là thuận buồm xuôi gió cả. Em cũng đừng quá hoài niệm về quá khứ, mà hãy tiến lên nhìn về phía trước.


“Nhìn về phía trước? Nhìn cái gì chứ, xem xem cuộc đời em u tối như thế nào trong tương lai sao? Nó sẽ chỉ là một mảnh tăm tối khi nơi đó không có anh. Em không thể làm được gì nữa, chỉ có thể đến nhìn anh tay trong tay với một cô gái khác bước vào tron thánh đường rồi cứ nhìn anh trở thành chồng của người khác, sau đó một mình mang trái tim tổn thương rời đi. Điều đó em không làm được, em đã từng là một Chu Nhã Tĩnh có tất cả, em làm thế nào để chấp nhận sự thật này đây không còn cái gì nữa cả, cứ một mình đơn độc hết cuộc đời này.”


“10% cũng là hy vọng.”


Chu Nhã Tĩnh thê lương cười một tiếng, 10% hy vọng, đó mà cũng gọi là chữa khỏi sao, bất quá đó cũng chỉ là an ủi cô mà thôi, ngay cả anh cũng giống mấy người kia bảo cô trong chờ vào kỳ tích, có mấy ai là nằm trong số 10% đó chứ.


“Mấy lời an ủi này hình như không thích hợp từ trong miệng anh nói ra. Anh đi đi! Không cần phải ở lại đi nữa, nếu thật sự là chúng ta không có duyên nữa thì coi như chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”


Chu Nhã Tĩnh đánh cuộc, cô muốn thử xem Vân Thiên Lâm có tàn nhẫn với cô thật không, anh có còn quan tâm đến cô nữa không, được ăn cả ngã về không, đó là cách cuối cùng của cô rồi.


Chu Nhã Tĩnh tự xỉ vả chính bản thân mình, khi nào thì trong chuyện tình cảm cô lại yêu hèn mọn đến vậy, tất cả hết thảy chỉ bởi vì Vân Thiên Lâm.


“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh sẽ bố trí người lại đây chăm sóc em, em nên trân trọng sinh mạng của mình mà sống thật tốt.” Niệm tình cô với anh quen biết một đoạn thời gian, bây giờ không còn là người yêu nữa nhưng cũng là bạn bè, Vân Thiên Lâm không hy vọng cô bởi vì anh là hủy hoại cả đời mình.


Chờ cô yên tĩnh suy nghĩ lại, hẳn là sẽ không có việc gì nữa.


Nhìn bóng dáng Vân Thiên Lâm rời đi, trong lòng Chu Nhã Tĩnh không cam lòng, nhưng nếu lại tiếp tục dây dưa nữa, thì công sức cô nãy giờ níu kéo anh bỏ sông bỏ biển. Chu Nhã Tĩnh là một người phụ nữ thông minh, rất rõ chính mình cần gì và muốn gì. Khi nào thì nên hành động khi nào thì không.


Lúc này, cô không thể tiếp tục dây dưa với anh mà không buông.

Nhấn Mở Bình Luận