Chương 54 Cơn thịnh nộ của anh
Bạch Hiểu Nguyệt yên tĩnh, không nhúc nhích để yên cho anh ôm, cô vẫn cảm nhận được nỗi run rẩy đang chiếm cứ lấy anh. Bạch Hiểu Nguyệt nói lại một lần nữa cho anh: “Vân Thiên Lâm, anh hãy tin em. Em không còn tình cảm gì với Trình Lãng nữa hết. Đối với em, yêu anh ta là một sai lầm, là một vết nhơ của cuộc đời em.
Tại sao nhiều năm trôi qua, em vẫn không có cách nào trao thân cho anh ta. Nhưng đến khi gặp anh, em mới biết thế nào là yêu thực sự, để biểu đạt tình cảm mãnh liệt của mình cho anh thấy chính là mình chứng em rất nhiệt tình trong lúc làm tình.
Em chưa bao trải qua cảm giác hạnh phúc đến vậy, và em cũng chưa bao giờ hối hận khi trao thân cho anh. Thiên Lâm, yêu anh là một việc ý nghĩa nhất trong cuộc đời em.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói rất nhiều, Vân Thiên Lâm lắng nghe từng chữ, từ nãy đến giờ anh chỉ có luôn khẳng định lại với cô: “Thật không, có đúng không.” Đột nhiên anh nói, giọng trầm ấm bên tai cô: “Hiểu Nguyệt, anh xin lỗi. Lần sau anh sẽ kiềm chế cơn nóng giận của mình, anh sẽ không giống như vừa rồi. Làm em phải một phen hoảng sợ rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt buông anh ra, nâng cằm anh lên, nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, giọng ca tha thiết: “Lần sau, nếu có tức giận, anh hãy mắng em đừng tự làm bản thân mình bị tổn thương, anh đau một lần thì em đau cả vạn lần.”
Vân Thiên Lâm cũng nhìn cô, anh tiến sát lại gần hôn ghì lên đôi môi của cô. Bạch Hiểu Nguyệt đáp lại anh, đầu di chuyển theo nụ hôn của anh. Dần dà, Vân Thiên Lâm không còn đơn giản là hôn nữa, ánh mắt của anh nhuốm sắc dục, anh muốn cô hơn bao giờ hết. Bàn tay bắt đầu táy máy tên thân thể cô, luồn từ trên xuống dưới nặng nhẹ. Bạch Hiểu Nguyệt kiềm chế phát ra tiếng.
Vân Thiên Lâm bế cô lên giường, động tác của anh rất dứt khoát. Vân Thiên Lâm ngón tay trực tiếp đâm thẳng vào giữa hai chân cô, xoay tròn, ngoáy chậm rãi vào bên trong. Bạch Hiểu Nguyệt ưỡn người lên, hông không tự chủ được di chuyển theo tay anh. Nước chảy ra rất nhiều.
Khi Bạch Hiểu Nguyệt đã đến giới hạn, cô sắp sửa chuẩn bị ra thì Vân Thiên Lâm rút ngón tay ra. Bạch Hiểu Nguyệt hụt hẫng nhìn anh. Vân Thiên Lâm giơ hai ngón tay lên cho Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chất lỏng đặc sệt, ánh mắt anh ma mị đưa đến trước môi mình liếm chất lỏng ấy. Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ, ôm lấy anh nói: “Thiên Lâm, bẩn lắm, đừng liếm.”
Vân Thiên Lâm lại đè Bạch Hiểu Nguyệt xuống giường, anh tà mị cười: “Bạch Hiểu Nguyệt, em có muốn thử cảm giác nhẹ nhàng hơn ở phía dưới không?”
Bạch Hiểu Nguyệt còn đang phân vân không biết Vân Thiên Lâm đang nói tới cái gì thì Vân Thiên Lâm trườn xuống dưới tách hai chân cô ra rộng hơn, hai ngón tay anh nhẹ nhàng sờ hai bên mép, Bạch Hiểu Nguyệt rùng mình. Sau đó, anh nhìn chăm chú thân dưới của cô khiến cô muốn khép chân lại nhưng anh giữ chặt không cho cô như ý muốn.
Vân Thiên Lâm cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm vào bên trong. Chiếc lưỡi mềm mại của anh cứ càn quét, đưa đẩy, rồi mút lấy mút để thân dưới cô. Bạch Hiểu Nguyệt như đang lạc vào thế giới thần tiên, cô rên rỉ, một bàn tay cố gắng đẩy đầu anh ra nhưng thế nào lại trở thành ôm đầu anh dán sát vào giữa hai chân cô.
Nước chảy ra rất nhiều, Vân Thiên Lâm như người đói khát trên sa mạc, cứ hút lấy cô, chiếc lưỡi của anh liếm thân dưới phát ra những tiếng xấu hổ. Ngón tay anh chà sát phía bên ngoài càng làm cho Bạch Hiểu Nguyệt điên đảo, hồn xiêu phách lạc. Cô khóc lóc cầu xin: “Thiên Lâm, em muốn, hãy để của anh vào bên trong em.”
Vân Thiên Lâm chỉ đợi câu này của cô, anh không chần chừ, rút chiếc lưỡi của mình ra, thay vào đó là cự vật to lớn của anh đút và nơi chật hẹp của cô. Vân Thiên Lâm có chút đổ mồ hôi, anh nói: “Hiểu Nguyệt, thả lỏng người ra, của em rất chặt anh không thể vào hết được. Anh muốn luật động, em muốn bức điên anh rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt bình tĩnh lại, thả lỏng cơ thể, nơi đó rộng ra hơn một chút, anh thúc một cái đã lấp đầy bên trong cô. Bạch Hiểu Nguyệt sung sướng rên nhỏ lên một tiếng. Tiếng kêu của cô làm anh càng hưng phấn anh, anh bắt đầu thúc mạnh vào bên trong, ra ra vào vào, âm thanh lại càng thêm xấu hổ phát ra. Bạch Hiểu Nguyệt không thể chịu nổi tiết tấu của anh, nài nỉ: “Thiên Lâm, chỗ đấy của em vẫn còn đau, nhẹ một chút.”
Vân Thiên Lâm dừng lại, cố kiềm chế sự mãnh liệt, anh chậm rãi thúc sâu. Chỉ được một lúc, Vân Thiên Lâm không thể nào thỏa mãn được, anh tới tấp ra ra vào vào. Hai người bọn họ một đêm dữ dội, làm không biết bao nhiêu lần đến nỗi Bạch Hiểu Nguyệt ngất đi, Vân Thiên Lâm vẫn không chịu dừng lại. Dường như cái miệng nhỏ phía dưới của cô đáp ứng anh bao nhiều cũng không đủ, muốn cô như muốn nghiện.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng thẳng vào bên trong. Bạch Hiểu Nguyệt khó nhọc mở mắt ra đã thấy anh đã tỉnh dậy từ bao giờ. Anh nhìn cô với ánh mắt yêu thương. Nhưng cô nhớ lại chuyện tối hôm qua, định quay người lại trốn tránh thì thân dưới có cảm giác rất kỳ lạ. Của anh vẫn đang nằm bên trong cô, bành trướng, căng đầy.
Bạch Hiểu Nguyệt trách cứ anh: “Anh đi ra ngoài đi.” Vân Thiên Lâm cười gian xảo, cố ý nhúc nhích, chuyển động bên trong, nói: “Anh không ra được, nó cứ hút chặt lấy anh. Hiểu Nguyệt, của em rất chặt, nó làm anh muốn phát điên.”
Vừa nói, cái của Vân Thiên Lâm trở nên to lớn hơn bên trong cô. Bạch Hiểu Nguyệt cảm nhận dường như nó đang thức tỉnh, và Vân Thiên Lâm lật cô nằm ngửa ra, anh trèo lên trên định luật động. Bạch Hiểu Nguyệt hoảng hốt vội nói: “Đừng, em đau, bên trong rất xót. Em không muốn.”
Vân Thiên Lâm dừng lại, anh hất mền ra, cúi xuống phía dưới thì Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Thiên Lâm, anh làm gì vậy, em không muốn.”
Cho dù Bạch Hiểu Nguyệt ngăn cản nhưng anh vẫn cứ kéo chân cô rộng ra hơn. Bạch Hiểu Nguyệt nhắm mặt chờ một trận đau đớn thì chẳng có gì xảy ra cả. Anh chỉ nhìn chăm chú của cô rồi nói: “Nó đã sưng đỏ lên rồi, trông rất thảm thương.”
Bạch Hiểu Nguyệt mở mắt ra đã bị anh ôm nói giọng trách bản thân mình: “Anh lại không nghĩ đến cảm nhận của em, mà đã ép buộc. Anh xin lỗi, nhưng mà anh không hối hận, chỉ có muốn em thật nhiều mới đem lại cảm giác bình yên cho anh.”
Nói rồi anh ẵm cô vào phòng tắm, tắm rửa rồi đặt cô lại trên giường. Anh lấy một hộp thuốc mỡ bôi cho cô. Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ, cô ngăn cản lại: “Để em tự làm.”
Vân Thiên Lâm lạnh lùng nhìn cô. Bạch Hiểu Nguyệt sợ hãi liền buông tay ra. Tay anh luồn vào trong váy đưa vào bên trong, chất mát lạnh làm cô thoải mái không ít. Lần này chỉ có sự trân trọng và chăm sóc, Vân Thiên Lâm làm rất nghiêm túc không có một chút đùa giỡn.
Vân Thiên Lâm bôi thuốc cho cô xong, nói: “Đây là cháo anh đã dặn mẹ Ngô nấu, em ăn xong rồi đi ngủ. Anh có chuyện cần phải giải quyết.”
Bạch Hiểu Nguyệt vâng lời, cô ăn chút cháo rồi cơn buồn ngủ kéo đến. Quả thật cô rất mệt mỏi, nhu cầu của Vân Thiên Lâm rất cao. Cô không biết sau này có thể đáp ứng nổi anh không? Nếu như trong chuyện làm tình, một lần là đã thỏa mãn cô nhưng với Vân Thiên Lâm không chỉ là một lần mà thậm chí là bốn năm lần. Sức lực của cô cứ vì thế mà cạn đi không ít, cô cần phải ngủ bù.
Chẳng mấy chốc, Bạch Hiểu Nguyệt chìm sâu vào trong giấc ngủ. Vân Thiên Lâm hôn lên trán cô một cái rồi rời đi.
Bạch Hiểu Nguyệt ngủ một mạch cho đến khi buổi chiều tỉnh lại. Cô thấy khỏe ra không ít, thân dưới cũng đã đỡ hơn. Cô đi xuống lầu tìm Vân Thiên Lâm nhưng không thấy anh đâu. Có lẽ anh xử lí công việc chưa về.
Bạch Hiểu Nguyệt lại không muốn ăn cơm ở nhà, cô muốn ăn bên ngoài rồi đi dạo một chút. Cô lên lầu thay quần áo rồi dặn mẹ Ngô không cần nấu cơm cho cô.
Bạch Hiểu Nguyệt thay một bộ quần áo thể thao, sau đó ăn bừa tại một quán vỉa hè. Ăn xong, cô đi đến công viên gần nhà đi dạo hưởng thụ cảnh gió thiên nhiên. Đột nhiên một chiếc xe dừng lại bấm còi inh ỏi, cô nhìn xem là ai thì ra là tên Trình Lãng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!