Chương 73 Minh oan
“Vân thiếu, chuyện này anh phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng. Dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi, là nữ chủ nhân của Trình gia, không thể để bị người ta khi dễ như vậy được.” Trình Lãng đứng ra phía trước nói.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua Trình Lãng, cô không nói im lặng. Nếu như anh ta đã nhận định là cô cố ý đẩy ngã Bạch Vân Khê, cố ý làm tổn hại đến đứa bé trong bụng, cô cũng không muốn giải thích gì nữa. Chỉ cần Vân Thiên Lâm tin cô là đủ.
“Cái gì là thỏa đáng”. Vân Thiên Lâm một chút cũng không thương tiếc Bạch Vân Khê, chuyện gì cũng chưa xảy ra anh không quan tâm đến lời người khác nói. Vân Thiên Lâm cúi xuống nói khẽ hỏi han ân cần với Bạch Hiểu Nguyệt, anh không để ý đến ánh mắt của người khác, nhìn thấy trên trán tóc mái của cô có chút rối loạn, anh liền duỗi tay ra giúp cô chỉnh lại.
Từ đáy mắt lộ ra vẻ quan tâm, ôn nhu, làm cho mọi người một phen kinh ngạc, đây đúng thật là Diêm vương mặt lạnh trong truyền thuyết sao?
Người phụ nữ Bạch Hiểu Nguyệt này rốt cục có bản lĩnh gì, mà có thể làm cho vị đại nhân Diêm vương mặt lạnh biến thành người đàn ông ần cần yêu thương.
Trình Lãng nói: “Bạch Hiểu Nguyệt rõ ràng đẩy Bạch Vân Khê, tất cả mọi người ở đây đều có thể thấy được. Vả lại cô ta biết rõ Bạch Vân Khê mang thai, đây không phải là cố ý thì là gì? Nếu như Bạch Hiểu Nguyệt oán hận tôi, thì cứ đến tìm tôi đừng có xuống tay với một đứa trẻ vẫn còn chưa hình thành. Tôi thật không nghĩ tới, Bạch Hiểu Nguyệt lại là một người phụ nữ ác độc như vậy.”
Không hề có chứng cứ là Bạch Hiểu Nguyệt cố ý đẩy Bạch Vân Khê, lại còn nói cô ác độc. Bạch Hiểu Nguyệt tức giận đến không nói thành lời. Cô phải chứng minh mình vô tội với tội danh này, quả thật xuống tay với một đứa trẻ, cô không dám nhận tội này.
“Trạch thiếu đang nói Nguyệt Nguyệt nhà tôi ác độc, phải không? Vân Thiên Lâm nheo nheo hai mắt lại, nguy hiểm toát ra, ánh mắt anh dừng lại trên người Bạch Vân Khê.
Tốt lắm, vu oan giá họa cho vợ của anh. Nếu như đã như vậy thì… Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, nắm tay Bạch Hiểu Nguyệt đi đến trước mặt Bạch Vân Khê.
Vân Thiên Lâm chỉ mới nhìn Bạch Vân Khê mà cô ta đã nhũn cả người ra. Bạch Vân Khê nhìn Vân Thiên Lâm dẫn Bạch Hiểu Nguyệt tới trước mặt cô, trong lòng cô không khỏi sợ hãi, theo bản năng trốn tránh phía sau Trình Lãng giả vờ ủy khuất nói: “Hiểu Nguyệt, tôi cầu xin cô, đừng làm tổn hại đến đứa bé trong bụng tôi. Chỉ cần Trình Lãng nguyện ý, tôi nguyện đem vị trí hôn thê này nhường lại cho cô. Tôi thực sự rất yêu Trình Lãng nhưng vì đứa con, xin hãy tha cho nó.”
Vân Thiên Lâm nhìn người phụ nữ trước mặt diễn trò, vẻ mặt anh vô cảm, không có một chút thương xót. Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày, ở đây nhiều người như vậy, cô ta cứ như vậy mà nói dối một cách trắng trợn, bộ dạng oan uổng.
Vân Thiên Lâm nói: “Bạch tiểu thư, nhiều người ở đây như vậy, không lẽ cô còn sợ ta sẽ làm gì sao?”
Bạch Vân Khê nhìn nhìn, đúng vậy ở đây có rất nhiều người. Vân Thiên Lâm cũng là người biết thức thời, anh ta cũng sẽ không làm càn trước mặt nhiều người.
Đột nhiên Bạch Vân Khê không còn sợ hãi nữa, từ ở phía sau Trình Lãng, Bạch Vân Khê ngẩng đầu ưỡn ngực đứng sang một bên ngang hàng với Trình Lãng, bộ dạng khí thế tố cáo Bạch Hiểu Nguyệt.
Vân Thiên Lâm lui lại nửa bước, duỗi tay vòng qua ôm lấy eo Bạch Hiểu Nguyệt, cúi đầu xuống bên tai Bạch Hiểu Nguyệt thấp giọng nói vài câu.
Bạch Hiểu Nguyệt thất thần nhìn Vân Thiên Lâm, cho rằng chính mình có phải nghe lầm không.
Vân Thiên Lâm cúi đầu, ấm áp dừng lại hôn một bên má của Bạch Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt đỏ mặt. Bộ dáng ôn như của Vân Thiên Lâm làm cho mọi người một phen thêm xôn xao. Đã đến nước này rồi, mà Vân thiếu còn đối với người phụ nữ như vậy.
Mà đối với Trình Lãng, một màn này anh chứng kiến không khỏi có chút chua xót.
Người phụ nữ này, một bên tới đây là phá hỏng buổi tiệc đính hôn của anh, một bên lại cùng đàn ông ân ân ái ái trước mặt anh.
Anh cư nhiên quen biết cô bảy năm lại không biết tính thói của Bạch Hiểu Nguyệt lại trăng hoa, phóng đãng như vậy.
“Cứ làm theo lời ta, ngoan!” Âm thanh của Vân Thiên Lâm ôn nhu, nhẹ nhàng ấm áp tăng thêm dũng khí cho Bạch Hiểu Nguyệt.
Nhìn những ánh mắt trào phúng nhìn cô, Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng tin tưởng lời anh.
Vân Thiên Lâm nói không sai, cô sẽ không để cho kẻ nào khi dễ, bắt nạt cô.
Vân Thiên Lâm thấy Bạch Hiểu Nguyệt thông suốt, khoang hai tay đứng ở một bên chờ xem kịch vui.
Bạch Hiểu Nguyệt giống như nữ vương, giày cao gót tiến lên phía trên hai bước, đi đến trước mặt Bạch Vân Khê. Hai người mặc váy giống nhau, đứng chung một chỗ liền nhận ra được bên nào có dáng vẻ khí chất hơn. Bạch Vân Khê thực chất chính là hàng không tốt.
Bạch Hiểu Nguyệt khóe miệng nhếch lên, châm biếm nói: “Nếu như Trình gia các người đều cảm thấy, Bạch Hiểu Nguyệt tôi là một người phụ nữ độc ác, hôm nay cố ý tới đây phá hỏng đính hôn. Danh tiếng xấu cứ như vậy mà truyền ra ngoài, nếu đã như vậy tôi lại không làm thêm cái gì đó thì thật đúng là có lỗi với chính tôi.”
Ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn Bạch Hiểu Nguyệt sợ ngây người.
Trong nhà vệ sinh vang lên một tiếng thật kêu, một hổi lâu sau mọi người mới phản ứng lại được chuyện gì đang xảy ra. Bạch Vân Khê thật sự không dám tin, Bạch Hiểu Nguyệt lại có thể tát cô, Bạch Vân Khê ôm lấy một bên má nóng ran.
Bạch Hiểu Nguyệt, cô ta lại dám làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
Bạch Hiểu Nguyệt nói: “Cái tát này là trả lại cho cô từ nhỏ đến lớn đều ức hiếp tôi, còn giả mua sa mưa tố cáo tôi.” Bạch Hiểu Nguyệt nói xong, lại vung tay tát thêm một cái nữa.
Không thể phủ nhận rằng, lúc đánh cái tát này bàn tay Bạch Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy đau, nhưng trong lòng lại thấy rất thoải mái. Đáng lí ra cô phải đánh cô từ lâu rồi mới phải, sao nhiều năm có thể ẩn nhẫn như vậy.
“Còn cái tát này là trả lại cho cô vì đã ở trước mặt nhiều người vu oan cho tôi là người phụ nữ hãm hại cô.”
Bốp “Còn cái tát này chính là trả lại cho cô vì đã nói tôi là người phụ nữ độc ác, không yêu thương trẻ nhỏ, hủy hoại thanh danh của tôi.”
Liên tiếp ba cái tát vào mặt, đừng nói là Bạch Vân Khê, ngay cả Trình Lãng vẫn chưa ý thức được sự việc, cứ như thế mắt nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đánh tới tấp vào Bạch Vân Khê.
Lúc này hồi phục lại, hai bên má trái phải Bạch Vân Khê đều là dấu năm bàn tay đánh cho đỏ lên.
“Bây giờ thì chúng ta không ai nợ ai nữa.” Bạch Hiểu Nguyệt không biết mình đã dùng bao nhiêu sức lực, bây giờ cô thấy bàn tay mình có chút tê dại.
Hành động vừa rồi đúng là cô chưa từng thử trong đời, Bạch Vân Khê trước giờ luôn đối xử tệ với Bạch Hiểu Nguyệt. Nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, bọn họ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Từ nay về sau, cô sẽ không tùy ý để cho bọn họ bắt nạt mình nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!