Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 93 Nói cho rõ ràng

“Hiểu Nguyệt, em khi nào trở nên cố chấp u mê không tỉnh. Anh không thể bỏ mặc em như vậy được. Anh sẽ đi nói rõ ràng với Vân Thiên Lâm, làm cho anh ta phải nhìn nhận rõ vấn đề. Hai người chính là của hai thế giới khác nhau, em thật sự hiểu hết con người hắn sao? Em thật sự biết trước kia hắn như thế nào sao?” Lý Khanh Vũ cố gắng giải thích cho Bạch Hiểu Nguyệt hiểu.

“Tôi trước kia thì như thế nào?”

Phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng quen thuộc, Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Vân Thiên Lâm nhàn nhạt tươi cười phía sau, chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, trên khuôn mặt của anh chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả.

Vân Thiên Lâm vừa xuống xe đã nhìn thấy Lý Khanh Vũ với Bạch Hiểu Nguyệt đứng cạnh nhau, giống như đang nói chuyện gì không được thoải mái lắm, anh chỉ nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt cau mày, bộ dáng không muốn nói chuyện với Lý Khanh Vũ nữa.

Anh đi đến lại gần mới biết bọn họ đang nói chuyện gì, thì ra chính là anh ta lại muốn ly gián tình cảm giữa anh và Bạch Hiểu Nguyệt.

“Lý tổng thật là nhàn nhã. Giữa trưa không ở công ty lại có thời gian đi đến tìm vợ tôi nói chuyện phiếm.” Vân Thiên Lâm tiến lên, duỗi tay ôm lấy eo Bạch Hiểu Nguyệt. Vân Thiên Lâm với chiều cao vượt trội 1m85, còn Bạch Hiểu Nguyệt cao một mét sáu mang thêm giày cao gót đứng ở bên người Vân Thiên Lâm, vẫn có cảm giác nhỏ nhỏ xinh xinh, giống như là chim nhỏ nép vào người yêu.

Cảm giác được bên hông tăng độ ôm mạnh, Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng có chút bồn chồn, không biết vừa rồi anh có nghe hết cuộc nói chuyện nói không? Có phải anh vừa nghe được mấy lời của Lý Khanh Vũ nói rồi nảy sinh tức giận không. Vân Thiên Lâm trong vấn đề nào cũng thoải mái nhưng trong chuyện tình cảm lại là người rất hẹp hòi.

“Nói tôi sao không nghĩ đến mình, Vân thiếu cũng thế cơ mà, bận rộn như vậy còn chạy đến đây tìm Hiểu Nguyệt.”

“Không còn cách nào khác, cô ngốc này bị tôi chiều hư rồi, nếu như buổi trưa không ăn cơm cùng tôi thì không xong với cô ấy.

Thật vất vả lắm mới dụ dỗ được cô ấy về nhà, tôi không muốn mình kiếm củi ba năm nhưng lại bị thiêu một giờ.” Vân Thiên Lâm cách nói chuyện hôm nay không giống với những ngày thường, mà mang theo ý cười nhàn nhạt, ngữ khí như tỏ ra chính chủ sở hữu một vật gì đó, chỉ là từng câu từng chữ lại mang theo đều là ân ân ái ái. Lý Khanh Vũ nghe giọng nói châm chọc của Vân Thiên Lâm, cảm xúc bị kìm nén không được bộc lộ, lại nhìn thấy cái tay ở bên hông Bạch Hiểu Nguyệt, thật là chói mắt.

Bạch Hiểu Nguyệt nghe Vân Thiên Lâm nói mặt cũng đã đỏ lên, trong lòng cô chửi thầm, cô khí nào có nói qua không cùng ăn trưa với anh là không ngon miệng, anh đúng là càng ngày càng tự luyến bản thân mình.

Bạch Hiểu Nguyệt có chút không phục trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Lâm một cái. Vân Thiên Lâm ngược lại nở một nụ cười vô cùng tười, giống như là tâm tình anh đang rất tốt, cô thật sự rất muốn xé rách cái miệng của anh ra. Hai người ngầm đấu đá lẫn nhau bằng ánh mắt, Lý Khanh Vũ trong nháy mắt trở thành một người dư thừa, nói đúng hơn là một cái bóng đèn to lớn làm cản trở cặp tình nhân thể hiện tình cảm với nhau. Kể từ lúc Vân Thiên Lâm xuất hiện, Bạch Hiểu Nguyệt đều không để ý tới anh nữa, trong mắt chỉ luôn có hắn ta.

“Nghe Lý tổng mới vừa nói, giống như tôi trong quá khứ anh biết rất rõ. Tôi lại không biết, anh vừa từ nước ngoài trở về lại hiểu rõ con người tôi của trước kia.” Vân Thiên Lâm vẫn không quên vấn đề kia, quyết đem hỏi cho ra lẽ.

Lý Khanh Vũ nào có ngán Vân Thiên Lâm, anh cũng nói: “Đường đường là một Vân thiếu lại có niềm đam mê nghe lén người khác nói chuyện, thật đúng là làm cho tôi phải mở rộng tầm mắt.”

“Sai rồi!” Vân Thiên Lâm căn bản không cần phải nghe lén câu chuyện của bọn họ, anh đưa tay ra vuốt mấy sợi tóc củ Bạch Hiểu Nguyệt, nhìn cô ôn như, trong ánh mắt đều là sóng tình dạt dào. Bạch Hiểu Nguyệt bị anh nhìn như thế khiến cô ngây người, ngây ngốc nhìn Vân Thiên Lâm mỉm cười, nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

“Tôi là nghe được một cách quang minh chính đại. Có phải không?” Ba chữ cuối cùng chính là cố tình hỏi Bạch Hiểu Nguyệt, Hiểu Nguyệt bị nụ cười yêu nghiệt của anh làm cho lóa mắt, thần hồn điên đảo, chỉ biết gật gật đầu.

“Vân Thiên Lâm hôm nay rất lạ, nãy giờ trên miệng cũng kèm theo nụ cười ôn nhu, cô bị biểu hiện này của anh vẫn chưa có thích ứng kịp.

“Nếu Lý tổng không có việc gì nữa, tôi đưa Hiểu Nguyệt đi ăn cơm trước. Trước đó cô ấy thúc giục tôi nhanh chạy đến đây, cô ấy rất đói bụng.”

Bạch Hiểu Nguyệt nghe Vân Thiên Lâm nói mà sửng sốt, cô khi nào nói qua mình rất đói bụng. Anh đúng là nói dối không chớp mắt, anh biết cô sẽ không vạch trần anh trước mặt Lý Khanh Vũ.

Vân Thiên Lâm không cần chờ Lý Khanh Vũ trả lời, nắm tay Bạch Hiểu Nguyệt rời đi, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau tiến gần đến xe của anh.

“Vân Thiên Lâm!”

Nhìn Vân Thiên Lâm mang người mình yêu đi Lý Khanh Vũ không cam lòng, gọi anh lại. Vân Thiên Lâm ngừng bước chân, vẻ mặt thu hồi lại nụ cười, quay đầu lại, biểu hiện trên khuôn mặt vô cảm cùng với đó là không còn kiên nhẫn nữa.

“Lý tổng, còn có chuyện gì sao?”

“Anh thật sự cho rằng, anh có thể đem lại hạnh phúc cho Bạch Hiểu Nguyệt sao? Các người vốn là hai người có cuộc sống quá khác nhau, anh muốn ép buộc Bạch Hiểu Nguyệt vào thế giới của anh, vậy anh có hỏi qua Bạch Hiểu Nguyệt có muốn hay là không chưa, cô ấy sống cùng anh trong thế giới đó có sung sướng không. Anh không cảm thấy làm vậy là quá ích kỷ?”

Vân Thiên Lâm nhìn Lý Khanh Vũ, cười lạnh một tiếng.

“Trên đời này, trừ tôi ra, không ai có thể làm cho Nguyệt Nguyệt hạnh phúc được. Bao gồm kể cả anh!” Con ngươi thâm thúy, cao ngạo của Vân Thiên Lâm tản ra, bộ dáng của anh rất tự tin.

Vân Thiên Lâm có thể tự tin đến mức đó sao, Hiểu Nguyệt đi theo hắn sẽ hạnh phúc?

“Anh coi chừng tự tin quá mức sẽ trở thành tự phụ đó. Hiện tại bất quá Hiểu Nguyệt bị anh mê hoặc, không bao lâu nữa, cô ấy sẽ nhận ra, lựa chọn của chính mình có bao nhiêu là ngu ngốc.”

“Đa tạ khích lệ, nhưng sống ở đời, quan trọng nhất là hiện tại, mà cho dù có sau này, thì tôi cũng sẽ không cho Hiểu Nguyệt có cơ hội hối hận đâu.” Vân Thiên Lâm không muốn nói thêm gì nữa với Lý Khanh Vũ, có một số việc cần phải có thời gian để chứng minh cho mọi người thấy rõ hết thảy.

Lý Khanh Vũ nhìn Bạch Hiểu Nguyệt bị Vân Thiên Lâm đưa đi, chiếc Lamborghini hiên ngang lướt qua anh giống như chủ nhân kiêu ngạo của nó. Tình huống này anh cảm giác mình đã thua, toàn thế giới đang cười nhạo vào anh. Anh hét lên một tiếng, đá xe mình một cái rồi hung hăng vứt tạp chí trên mặt đất.

Bạch Hiểu Nguyệt ngồi ở vị trịa ghế phụ, bên trong xe mở nhạc violin du dương, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt trong lòng hiện tại không thể bĩnh tĩnh như tiếng đàn được. Kể từ lúc bước vô xe, cả hai đều trầm mặc, cô giờ khắc này không hiểu rõ, tâm tình của Vân Thiên Lâm hiện giờ như thế nào.

Có lẽ, anh hiện tại đang tức giận nữa phải không, đang là chờ nghe cô giải thích. Nhưng…muốn cô giải thích thế nào đáy, là cô vô tội mà.

“Còn đang suy nghĩ đến chuyện Lý Khanh Vũ?” Xe dừng lại trước đèn đỏ, Vân Thiên Lâm đột nhiên mở miệng, Bạch Hiểu Nguyệt bị hoảng sợ, ý thức được anh đang nói vấn đề gì, cô nhanh chóng lắc đầu như chong chóng.

“Không phải, em…Anh lại nổi nóng với em? Em thật sự không biết tại sao Lý Khanh Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở đó, cùng em nói những lời đó.”

“Được rồi, em nói gì anh đều nghe rõ. Em đúng là ngốc!” Vân Thiên Lâm đột nhiên cười, anh đưa tay ra sờ sờ tóc cô, mỗi lời cô nói ra anh đều nghe được, nghe được cô nói tuyệt sẽ không hối hận khi gả cho anh, anh thấy cô đối với tình cảm của bọn họ vô cùng tin tưởng, cảm nhận được cô thật sự kiên định tin cậy vào anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận