Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 96


Bạch Hiểu Nguyệt trực tiếp đi đến chỗ của Giai Giai, cô gõ gõ cửa, nửa ngày nhưng vẫn chẳng thấy Giai Giai đâu ra mở cửa. Bạch Hiểu Nguyệt gọi điện thoại thì không ai bắt máy nhưng tiếng chuông lại từ trong phòng phát ra, Bạch Hiểu Nguyệt lại càng thêm lo lắng.


Bạch Hiểu Nguyệt tiếp tục gõ cửa, vẫn không có dấu hiệu gì. Cô nhớ tới, lúc trước Giai Giai có thói quen để chía khóa dưới thảm. Bạch Hiểu Nguyệt cúi xuống, đưa tay ra tìm dưới chân thảm. Quả nhiên, chìa khóa dự phòng luôn đặt ở đây. Bạch Hiểu Nguyệt nhanh chóng cầm chìa khóa tra vào ổ mở cửa ra.


Trong phòng một mảnh hỗn độn, các đồ vật trong nhà rối loạn lung tung cả lên, cơ hồ giống như là bị trộm quét sạch qua. Bạch Hiểu Nguyệt cũng nghĩ đây là thói quen của Giai Giai, mỗi lần đến thời hạn nộp bản thảo, trong căn phòng của cô ấy chính là bây giờ.


Di động để ở trên bàn trà, phòng khách không có bóng dáng của Giai Giai, Bạch Hiểu Nguyệt chạy đến phòng ngủ, bên trong vẫn không có ai. Cô cảm thấy rất kỳ quái, rốt cục Giai Giai ở đâu, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng khóc trong thư phòng phát ra, trong lòng liền cả kinh.


Bạch Hiểu Nguyệt chạy đến mở cửa thư phòng ra, liền thấy Giai Giai đang mặc đồ ngủ, ngồi ở trên ghế ôm mình khóc nức nở, bộ dáng rất chật vật, trên bàn sách, màn hình máy tính vẫn còn sáng nhưng mà không có một chữ nào trên bản thảo.


Bạch Hiểu Nguyệt tránh những đồ vật trước cửa đi qua, thật cẩn thận ngồi ở bên người Giai Giai, lần đầu tiên nhìn thấy Giai Giai trở thành bộ dạng thế này, rốt cục là tại sao?


“Giai Giai? Cậu…có việc gì kể cho mình nghe.” Không hỏi thì không có việc gì, Bạch Hiểu Nguyệt vừa phát ra âm thanh, Giai Giai liền không khống chế được tâm tình, đột nhiên vươn người tới, ôm chặt Bạch Hiểu Nguyệt, đau khóc thành tiếng.


Bạch Hiểu Nguyệt vẫn là lần đầu tiên nhìn Giai Giai khóc thành như vậy, tiếng khóc nghe rất thương tâm, rốt cục vì chuyện gì mà lại làm Giai Giai một cô gái luôn mạnh mẽ trở nên yếu đuối như thế này.


“Được rồi, mình ở đây, không có việc gì nữa, không khóc.” Bạch Hiểu Nguyệt ôm Giai Giai, động tác mềm nhẹ vỗ lưng Giai Giai, không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra. Bất luận mọi chuyện như thế nào, không cần phải nhiều lời, không cần phải giải thích dài dòng. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ biết, vào giờ khắc này, Trần Giai Giai đang cần Bạch Hiểu Nguyệt ở bên cạnh.


Giai Giai không biết chính mình đã khóc bao lâu, cái gì cô cũng không nói, giống như là đem toàn bộ nước mắt từ trước tới giờ cô không khóc vào chuyện lần này, khóc cho toàn bộ chảy ra.


Ở trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt, Giai Giai vẫn luôn là một cô gái mạnh mẽ kiên cường. Từ trước tới giờ, cô không nghĩ tới một điều Giai Giai rốt cục vẫn chỉ là một cô gái mà thôi, mà một cô gái có quyền được yếu đuối, được dựa dẫm, hôm nay coi như cô chuộc lỗi với Giai Giai vậy.


Nhưng mà nhìn bộ dáng khóc tức tưởi của Giai Giai, tâm của Bạch Hiểu Nguyệt cũng vì thế mà đứng ngồi không yên, đau lòng cho cô bạn của cô.


Chờ Giai Giai khóc đủ rồi, Bạch Hiểu Nguyệt lúc này mới buông Giai Giai ra, kêu cô vào phòng tắm tắm rửa nước ấm một chút, để tâm trạng tốt hơn. Sau đó, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn một nhà hỗn loạn, cô vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp.


Chờ Giai Giai tắm rửa xong, toàn bộ nhà đều đã được Bạch Hiểu Nguyệt dọn dẹp sạch sẽ. Nhìn cảnh này, đôi mắt Giai Giai lại đo đỏ lên, không biết nên nói như thế nào.


Ngửi thấy một mùi hướng từ trong phòng bếp, Giai Giai mới để ý bụng cô đang biểu tình, nhưng khi nhớ tới những việc đó, bao nhiêu đồ ăn ngon cô cũng không muốn ăn nữa.


Không muốn để cho Bạch Hiểu Nguyệt phải lo lắng, Giai Giai vẫn ra vẻ thèm ăn, bộ dáng ăn ngấu nghiến, cô chỉ ăn mà không nói gì tới vấn đề tại sao cô lại khóc.


“Giai Giai cậu có thể nói cho mình biết cậu chuyện gì? Mình thật sự muốn biết là ai đã làm cậu ra nông nổi này. Nói đi, mình sẽ trả thù giúp cậu.” Bạch Hiểu Nguyệt hỏi Giai Giai sự tình, cô không thể để cho Giai Giai tự ôm một mình lấy nỗi uất hận được. Nhưng mà Giai Giai chỉ lắc đầu, không nói.


“Trần Giai Giai, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, làm bạn bè cũng thân như người nhà, những lúc mình khổ sở nhất đều là có cậu bên cạnh, đến khi cậu khổ sở nhất thế nào cũng không dựa vào người bạn là mình. Cậu như thế làm cho mình rất đau lòng đó.”

Nhấn Mở Bình Luận