“Thật ra tôi cũng cảm thấy có
chút vội vàng nhưng tình cảm có thể
chậm rãi bồi dưỡng!” Tần Di vừa nhẹ
nhàng thở ra muốn nói tiếng cám ơn
thì Nghiêm Dịch Trạch cười khổ một
tiếng, “Nhưng đây là ý của bà nội!”
“Bà nội biết anh giả ngốc không?”
Không thì làm sao anh biết đây là
ý của bà nội.
Nghiêm Dịch Trạch nhìn khung
cảnh bên ngoài qua cửa sổ cười lắc
đầu nói, “Không có, là tôi đoán!
Nhưng nếu em thật sự không muốn đi
đăng kỳ thì để tôi nghĩ cách!”
“Anh có thể có cách gì!”
Tần Di phiên muộn nhìn Nghiêm
Dịch Trạch thở dài.
“Muốn biết không? Em hôn tôi
một cái sẽ nói cho em!” Nghiêm Dịch
Trạch nháy mắt đưa mặt đến gần cô
ra hiệu cười xấu xa.
“Anh không thích nói thì thôi!” Tân
Di lườm anh một cái, quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, không muốn để ý đến anh.
Nghiêm Dịch Trạch cười cười vừa
muốn nói chuyện thì xe đã dừng lại,
lái xe tấm cách âm phía trước nói với
họ đã đến nơi.
Quản gia chạy đến giúp họ mở
cửa mời họ xuống xe.
Nhìn thấy trên mặt Nghiêm Dịch
Trạch một lần nữa lộ ra cười ngây ngô
làm Tần Di phải kiềm chế sự tò mò,
vừa xuống xe đã ngạc nhiên hỏi quản
gia đưa họ đến cục dân chính làm gì.
“Để cô và cậu chủ đăng ký kết
hôn, lão phu nhân vừa gọi điện thoại
phân phó! Cô chủ, chúng ta phải tranh
thủ thời gian không thì sẽ lỡ hẹn!”
“Ồ, được! Dịch Trạch, chúng ta đi thôi!”
Tân Di đáp ứng dắt tay Nghiêm
Dịch Trạch đi theo quản gia vào cục
dân chính.
Bước vào hội trường rộng rãi sáng
sủa, Nghiêm Dịch Trạch nhìn xung
quanh như một đứa bé tò mò. Thấy
anh như thế Tần Di có chút sốt ruột,
dùng sức bóp lấy tay anh liếc mắt
nhìn anh ra hiệu.
Nghiêm Dịch Trạch không có bất
cứ phản ứng gì.
Ngồi trước bàn đăng ký kết hôn
rồi nhận lấy giấy tờ nhân viên đưa cho
cô làm Tần Di đột nhiên cảm thấy cây
bút trong tay mình như có sức nặng
ngàn cân.
Cô hiếu rõ nếu bây giờ điền xong
giấy tờ ký tên thì cô sẽ vợ hợp pháp
của Nghiêm Dịch Trạch, có hối hận
cũng không kịp.
Tần Di quay đầu nhìn thoáng qua
Nghiêm Dịch Trạch đang chuyên tâm
điền giấy tờ, trong lòng nghĩ chắc
không thể trông cậy gì vào anh, việc
cô có thể làm duy nhất bây giờ là
ngoan ngoãn điền giấy tờ vì cô không l4
còn cách nào khác.
Vì không còn cách nào nên cô sẽ
cố gắng tận hưởng cuộc sống, cô ôm
tâm trạng không còn cách nào cẩn
thận điền vào giấy tờ.
Chưa đầy hai phút sau, Nghiêm
Dịch Trạch ném bút nhảy xuống ghế
ôn ào nói, “Tôi muốn đi tiểu!”
Quản gia nhanh chóng cho người
đưa anh đưa nhà vệ sinh, Tần Di liếc
thấy anh đã điền xong bản đăng ký,
trong lòng nghĩ đàn ông không ai
đáng tin cậy, vì thế chuẩn bị ký tên
trên giấy tờ.
Thấy nhân viên công tác thu lại
giấy tờ của Nghiêm Dịch và cô làm
Tần Di cảm thấy tâm tình thật sự
hỏng bét.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!