Lịch Bắc Dạ không ngờ lại có thể bình tĩnh ngồi hút thuốc như vậy, đám người kia mặt mày bặm trợn nhìn chung như muốn ăn tươi nuốt sống cô, tên bụng phệ lúc nãy đi tới gõ mạnh cửa hắn ta liên tục cho người gây rối buộc Thẩm Nhất Đang phải xuống xe.
“Xuống xe, con bé kia mau xuống xe!”
Chiếc xe cứ thế mà rung lắc, Thẩm Nhất Đang liếc mắt nhìn sang Lịch Bắc Dạ vẫn vẻ mặt bình thản đó, đúng là chỉ giỏi lên mặt với cô còn bây giờ nhìn anh ta chẳng khác gì một tên hèn nhát cả, Thẩm Nhất Đang từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, mấy tên lưu manh này thì có là gì chứ.
Nhưng một mình cô thân thể nữ nhân chân yếu tay mềm thì làm sao có thể đấu lại đám người đó, cô liền loại bỏ những lời nói của bọn người đó cô khoanh tay lại tựa lưng vào ghế hai chân thì bắt chéo vào nhau quát với tài xế.
“Còn không mau lái xe đi, đứng đây mãi có ích gì chứ?”
Lịch Bắc Dạ liền đưa tay ra hiệu cho tài xế không được lái xe.
“Chuyện của cô thì cô xuống giải quyết đi chứ, bọn chúng tìm cô mà, chỉ cần giao ra cái đó là được rồi.”
Thẩm Nhất Đang không ngờ anh lại nhu nhược đến như vậy, dù gì cũng là đàn ông cô lại là vợ anh dù thích hay không cũng nên giải quyết đi chứ?nghe đồn hô mưa gọi gió dữ lắm mà sao bây giờ lại hèn nhát như thế, Thẩm Nhất Đang bị đám người kia mắng nhiếc những lời lẽ vô cùng khó nghe cuối cùng không thể chịu được nữa mà rời khỏi xe.
“Cuối cùng cũng chịu xuống, mày vẫn còn tỉnh táo nghênh mặt với bọn tao như vậy là ỷ vào chồng yêu của mày đấy à?”
Tên bụng phệ kia quát lớn, lúc này Thẩm Nhất Đang liền nở một nụ cười lạnh đưa tay ra vuốt ve gương mặt của tên đó, quả thật như có một luồng điện chạy qua người hắn, thân thể mỹ miều ngọc ngà cùng khuôn ngực đong đưa theo sự chuyển động của cô làm hắn như bị lạc vào giới thần tiên, đúng là do hắn có mắt mà không thấy được nhan sắc kiều diễm như vậy, giờ bảo vật gì đi nữa cũng không thể nào bằng mỹ nhân.
Lịch Bắc Dạ vốn nghĩ cô sẽ bị bọn người đó dạy cho một bài học nhưng không ngờ cô lại có tài dùng nhan sắc của mình để dụ dỗ bọn chúng như vậy, đúng là anh hùng khó mà có thể qua ải mỹ nhân. Lịch Bắc Dạ nhìn tên bụng phệ đó đang vòng tay qua ôm lấy eo của Thẩm Nhất Đang còn vuốt ve trước mặt anh như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ?
“Anh đừng có trách em nha, em thật sự rất thích viên ngọc này nên anh đừng làm khó em nhé.”
Thẩm Nhất Đang nói khẽ vào tai của tên đó, như bị cô bỏ bùa mê thuốc lú, hắn liên tục gật đầu vẻ mặt ngờ nghệch ra như bị trúng tà rồi.
“Đương nhiên rồi, mỹ... mỹ nhân... sao em lại đẹp đến như vậy chứ? Tên đàn ông kia nhu nhược như vậy hẳn em chán hắn ta lắm, hay là em gả cho anh đi nhé có được không? anh sẽ cho em tất cả những thứ em muốn.”
Hắn đưa tay ra định chạm lên mặt của Thẩm Nhất Đang thì đột nhiên một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay của Thẩm Nhất Đang kéo cô ngã về phía sau, cô ngẩng đầu lên thì nhận ra là Lịch Bắc Dạ với vẻ mặt hậm hực có vẻ như đang muốn ăn tươi nuốt sống tên bụng phệ đó lẫn cô, đây có gọi là màn đánh ghen hay không? mà anh ta lúc đầu không giải quyết cho cô buộc bản thân cô phải giải quyết bây giờ lại nổi chứng điên lên có phải anh ta bị điên thật không?
“Anh lại muốn sao nữa đây?”
“Nhiêu đó đủ rồi, đi về!”
Lịch Bắc Dạ quăng cô mạnh lên xe, nhưng tên kia đúng là không biết mình đã động phải kẻ nguy hiểm, hắn đưa tay nắm lấy vai của Lịch Bắc Dja lôi ngược lại, Thẩm Nhất Đang liền chứng kiến được cảnh một mình anh tẩn cho đám côn đồ lẫn tên bụng phệ đó một trận tơi tả, đúng là lần đầu tiên thấy anh ra tay với người khác như vậy, cô liền nuốt nước bọt một cái nghĩ lại những gì mình đã làm trước đây nếu mà anh không kiềm chế được có lẽ kết cục của cô đã không tốt hơn bọn người đó chút nào.
Thẩm Nhất Đang đành kéo cửa kính lên vì khung cảnh bên ngoài bây giờ rất khốc liệt, phải công nhận một mình anh mà tẩn một đám tầm mười mấy người như vậy cũng đủ biết cao cường cỡ nào rồi, cô không muốn nghe mấy cái âm thanh đánh đánh giết giết ngoài đó nữa, Lịch Bắc Dạ sau khi giải quyết ổn thỏa anh liền mở cửa xe rồi ngồi xuống với vẻ mệt mỏi, trên mặt còn vương lại chút mồ hôi lẫn vài giọt máu.
“Bị thương rồi.”
Thẩm Nhất Đang lấy trong túi ra một chiếc khăn tay nhẹ lau vết máu trên mặt anh, Lịch Bắc Dạ bày ra vẻ mặt khó chịu hất tay của cô ra rồi giật lấy khăn tay nhẹ lau đi những giọt mồ hôi rồi ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
“Phiền phức!”
Anh chỉ mắng một câu rồi tiếp tục ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm nhìn cô lấy một cái, không biết là lại lên cơn gì nữa nhưng mà nghĩ lại cảnh tượng máu me vừa rồi đúng là ớn lạnh da gà.
“Sợ rồi à? Nếu biết sợ thì ngoan ngoãn một chút kẻo có ngày cô giống như vậy đấy.”
Lịch Bắc Dạ quay sang nhìn mặt cô xanh xao có vẻ như sợ hãi liền trêu cô một câu.
“Anh ngon, thử đụng tới tôi xem... đánh tôi một cái là tôi báo cảnh sát ngay vì tội bạo lực gia đình của anh.”
Thẩm Nhất Đang cũng không vừa gì liền gân cổ lên cãi lại.
“Ồh vậy sao? nhưng mà trước đó cô liệu có khả năng đi báo cảnh sát được hay không? hay là cô về thế giới bên kia lúc nào không hay rồi.”
“Anh... anh dám?”
“Tôi chẳng có gì mà không dám cả thưa Thẩm tiểu thư.”
Ánh mắt đầy sát khí và tia điện chạy thẳng qua người Thẩm Nhất Đang, cả hai không ai nhường nhịn ai, ánh mắt như muốn bóp chết đối phương, Thẩm Nhất Đang cũng chẳng có gì phải sợ cả cô nghĩ bản thân có ông nội lo nên cô tự tin rằng anh sẽ không bao giờ dám đụng đến một sợi tóc của cô.