Chương 150. Là vì Ôn Nhiên sao? .
Sau khi Mặc Tu Trân và Ôn Câm nói chuyện điện thoại xong, anh ngồi trên sofa trần tĩnh một lúc mới đứng dậy đi lên lầu.
Anh đầy cửa phòng ngủ chính ra, nhìn thấy Ôn Nhiên mặc bộ đồ ngủ đang ngồi chải đầu trước bàn trang điểm, cảm xúc đọng lại trong mắt anh đều tan biến, trong đôi mắt sâu hiện lên một tia ấm áp.
Nghe tháy tiếng mở cửa, Ôn Nhiên quay đầu lại nhìn amh.
Nhìn nhau trong không khí trong lành, Ôn Nhiên cười nhẹ với anh, nhẹ nhàng nói: “Anh đi làm cả ngày mệt rồi, mau đi tắm đi, em lấy quần áo cho anh.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Mặc Tu Trần, anh sải bước đến bên cô, cầm lấy máy sấy tóc đặt ở bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng không nghe ra được chút cảm xúc nào: “Anh giúp em sấy khô tóc rồi mới tắm.”
“Không cần đâu, em tự sấy là được rồi.”
Ôn Nhiên đưa tay lấy máy sấy tóc, cô cảm thấy anh đi làm còn mệt hơn cô, cô không muốn anh làm việc này thay mình nữa.
Mặc Tu Trần nắm lấy tay cô, nhìn cô thật sâu.
Ôn Nhiên nhàn nhạt chớp mắt, nhìn chính mình trong mắt kính, hoài nghi hỏi: “Anh sao vậy?”
Mặc Tu Trần mím môi, nhìn cô một lúc lâu không nói lời nào, đặt máy sấy tóc xuống, dùng lòng bàn tay lớn ôm lấy đầu cô, đột nhiên cúi đầu hôn…
Kích tình kêt thúc, anh đi tăm, Mặc Tu Trân sây khô tóc cho Ôn Nhiên, ôm cô đang buồn ngủ lên giường, trời đã khuya rồi.
Đêm đó, Mặc Tu Trần có một giấc mơ đêm.
Trong những mảnh vụn rời rạc của giấc mơ, mẹ anh ở trước mặt anh nhảy khỏi lầu, anh vừa khóc vừa la hét, giây tiếp theo, hình ảnh thay đổi. Anh đột ngột bị trói vào băng ghế thử nghiệm lạnh lẽo của một phòng thí nghiệm nồng nặc của thuốc.
Khi anh cho rằng mình sẽ chết, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô bé lẻn vào, còn không dám bật đèn, sờ sờ cởi dây trói cho anh.
“Người bên ngoài ngắt rồi, cậu mau chạy đi.”
Tay cô bé đó rõ ràng rất lạnh, cô đang nắm tay anh nhưng anh lại cảm thấy ấm áp, là cảm giác mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được, anh hỏi cô bé làm sao mà hai người kia lại ngất đi.
Cô bé đưa anh ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy trong bóng tối, vừa chạy vừa nói với anh, cô đã dùng thuốc mê, khiến hai người họ hôn mê.
Hơn mười năm sau, cảnh trong mộng vẫn chân thực như trước, như thể anh cũng đang trải qua, chạy không được bao xa thì người phía sau đã đuổi theo tới, cô bé buông tay anh, chỉ cho anh một con đường, bảo anh mau chạy đi, còn cô quay lại để giữ lấy kẻ đuổi bắt.
Anh muốn đưa cô bé đi cùng nhưng cô bé không muốn, cô bé nói hai người không thê trôn thoát cùng nhau, nói răng họ sẽ không làm gì mình.
Anh không muốn để cô một mình, người phía sau càng ngày càng đến gần, cô bé lo lắng muốn khóc, sau hai ba phút bề tắc anh đã hứa sẽ quay lại tìm cô, rồi quay người chạy vào bóng đêm.
Cảnh trong mơ lúc này lại thay đổi.
Anh đang đứng trước màn sương trắng dày đặc, trong màn sương trắng cách đó vài mét, có một người phụ nữ trẻ không thể nhìn rõ mặt. Người đó hỏi anh có còn nhớ cô bé đã cứu anh năm đó không, hỏi anh tại sao lại không quay lại tìm cô ấy, còn coi người khác là cô ấy.
Mặc Tu Trần sửng sốt, tiến lại gần cô, nhưng cô gái đã lùi lại, cuối cùng biến mắt trong màn sương trắng bao la…
“Đừng đi!”
Anh tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt thanh tú dịu dàng ở bên cạnh đang say giấc nồng, trong hơi thở của anh phảng phất mùi thơm của sữa tắm, cảm xúc kích động cũng từ từ bình tĩnh lại.
Ngoài cửa số, sắc trời càng ngày càng sáng.
Mặc Tu Trần đã hoàn toàn tỉnh ngủ, qua anh đèn dịu dàng trong phòng ngủ, anh nhìn chằm chằm đường nét khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ trong vòng tay mình, đôi môi hồng hào, làn da cô đọng trắng như ngọc.
Không chút tì vết, càng đừng nói là một nốt ruồi có kích thước bằng hạt đậu nành!
Đột nhiên anh cảm thây hơi chán nản, người phụ nữ ở trong mộng anh không thể nhìn rõ mặt, nhưng đôi mắt buồn ấy anh lại có thể nhìn rõ.
Cô ấy nói với giọng cáo buộc, nói anh coi người khác là cô ấy, có lẽ là ám chỉ Trình Giai…
Mặc Tu Trần nhíu mày thật chặt, rũ bỏ dòng suy nghĩ, nhẹ nhàng kéo cánh tay Ôn Nhiên đang ôm như gối ra, đứng dậy đi ra khỏi giường.
Sáng nay, sau khi Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên đến nhà máy, anh không đến công ty hay công trường mà trực tiếp đến bệnh viện Khang Ninh.
Cố Khải chuẩn bị đi khám phòng, nhìn thấy Mặc Tu Trần sáng sớm đã đến thăm, anh ấy nheo mắt nghi ngờ hỏi: “Tu Trần, mới sáng sớm cậu đến bệnh viện làm gì thế, không phải khó chịu chỗ nào đâu chứ?”
“Bây giờ cậu có bận không?”
Khí sắc của Mặc Tu Trần trông không được tốt cho lắm, giữa hai lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu được, khí chất ôn hoà, cao quý và lạnh lùng này khác hẳn ngày thường.
Có Khải nói vài lời với trợ lý bên cạnh, quay trở lại phòng làm việc, chỉ vào ghế sofa cách đó vài bước, hỏi: “Có chuyện gì thế, nói đi.”
Mặc Tu Trân ngôi xuông sofa, lông mày cau lại, giọng nói mang theo chút cảm xúc: “Tối hôm qua tôi lại mơ thấy mẹ tôi và cô bé đó.”
Cố Khải khẽ giật mình, sau đó ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, nhìn chằm chằm người đàn ông có vẻ mặt u ám, nhàn nhạt nói: “Những năm qua cậu đều tâm tâm niệm niệm đến hai chuyện này, thỉnh thoảng mơ thấy chuyện đó là chuyện bình thường. Lúc trước cũng không thấy phản ứng này của cậu, bây giờ là vì Ôn Nhiên sao?”
Trước đây, Mặc Tu Trần thỉnh thoảng sẽ mơ thấy mẹ và cô bé đó, nhưng không giống với tâm trạng của anh hiện tại, cho dù mơ thấy mẹ anh sẽ buồn, nhưng mơ thấy cô bé đó anh có lẽ nên vui vẻ.
Ánh mắt Mặc Tu Trần lóe lên rồi mới nói thêm: “Tôi mơ thấy khi cô bé đó lớn lên.”
“Cô bé đó khi lớn lên trông như thế nào, có phải là Trình Giai không?”
Cố Khải chăm chú nhìn Mặc Tu Trần.
“Không phải Trình Giai, tôi đã có bằng chứng cho thấy cô ta là giả.”
Bởi vì anh biết điều đó, anh mới mơ thấy cô gái đó chất vấn anh, hỏi anh tại sao anh lại coi Trình Giai là cô ấy, nhiều năm như vậy lại không tìm cô ấy.
“Cậu có bằng chứng rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!