Chương 401:
Nụ cười ấm áp và quyến rũ của Ôn Nhiên hiện ra trước mắt anh, câu nói “chúng ta có con đi” của cô vang lên bên tai anh, đôi môi mỏng của anh vô thức mím chặt, bóng dáng cao thẳng đứng ở bãi đậu xe, gió thổi vào mặt sắc như dao anh cũng không biết.
Trong điện thoại có một lúc im lặng.
Sau khi nói xong câu nói đó, Cố Khải không nói thêm nữa mà đợi anh trả lời.
Bên cạnh Mặc Tu Trần còn có Lạc Hạo Phong, nhìn anh bị đóng băng đứng ở đó, vẻ mặt Lạc Hạo Phong hơi thay đổi, anh ấy mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Thật lâu sau, Mặc Tu Trần khẽ mở cánh môi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Tôi sẽ tự nói cho cô ấy biết.”
“Được!”
Giọng điệu của Cố Khải không thoải mái hơn anh, tình trạng của Nhiên Nhiên nghiêm trọng hơn các anh nghĩ, dùng hết mọi cách cũng chưa chắc có thể cứu chữa được.
Thậm chí, còn có một chuyện anh ấy không dám nói cho Mặc Tu Trần biết.
Mặc Tu Trần không phải loại đàn ông yếu đuối như vậy, từ khi con nhỏ không biết anh đã bị Tiêu Văn Khanh hãm hại bao nhiêu lần, ngay cả cái chết người đàn ông này cũng không sợ. Nhưng Cố Khải biết, hễ việc gì liên quan đến Ôn Nhiên anh sẽ sợ.
Là anh em, anh ấy không đành lòng nhìn anh buồn.
Trước tiên cứ giấu nhẹm đi, đây cũng là ý của ba anh ấy, Có Nham. Bọn họ hy vọng thông qua sự cố gắng, có thể thay đổi được chút gì đó.
“Tu Trằn!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mặc Tu Trần cũng không nhúc nhích.
Trong ánh sáng lờ mờ, không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh, trong đôi mắt ấy có vô số cảm xúc đan xen nhau.
Lạc Hạo Phong ở bên cạnh chờ hồi lâu không thấy anh lên tiếng, anh ấy nhẹ nhàng gọi anh.
Mặc Tu Trần hoàn hồn, dường như anh đang cố gắng kìm nén cảm xúc đang lộn nhào trong lòng, một lúc sau anh mới chậm rãi quay đầu nhìn anh ấy: “Hạo Phong, cậu về trước đi, tôi đến bệnh viện đón Nhiên Nhiên.”
“Tôi đi với cậu.”
Lạc Hạo Phong lo lắng cho anh, với dáng vẻ này của anh làm sao có thể tập trung lái xe được.
Khoé miệng Mặc Tu Trần giật giật: “Không cần đâu, cậu đến bệnh viện cũng đâu gặp Bạch Tiểu Tiểu. Cậu về trước đi, tôi có thể tự lái xe.”
Lạc Hạo Phong cau mày: “Không phải chỉ gặp Bạch Tiểu Tiểu thôi sao, nói cứ như là tôi sợ cô ấy không bằng. Đi thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện, lát nữa lại để Có Khải đưa tôi quay lại lấy xe.”
Nói xong anh áy liền giật lấy chìa khóa xe từ trong tay Mặc Tu Trần, đi tới trước xe, ân cần mở cửa xe cho anh: “Lên xe đi, trên đường đi cậu hãy ổn định tâm trạng cho tốt, suy nghĩ xem lát nữa nên nói với Ôn Nhiên như thế nào.”
“Ôn định tâm trạng cho tốt cái gì chứ, người bị bệnh là tôi chứ không phải Nhiên Nhiên.”
Mặc Tu Trần đã bình tĩnh lại, anh cần có chút cảm xúc, cần có chút đau buồn mà không cần che giấu, như vậy Nhiên Nhiên sẽ càng tin hơn.
Ánh mắt của Lạc Hạo Phong loé lên vẻ kinh ngạc, anh ấy lập tức hiểu ra: “Cũng đúng, cậu cũng không cần lo lắng quá. Nhà Cố Khải là một gia đình chuyên về y học đã hàng trăm năm, nhất định chú Cố sẽ nghĩ ra cách.”
Nếu đổi lại là anh ấy, anh ấy cảm thấy dù có sinh con hay không cũng như nhau, cùng lắm thì nhận nuôi một đứa.
Anh áy cũng biết, Tu Trần cũng không quan tâm đến đứa trẻ, anh chỉ quan tâm đến Ôn Nhiên.
Tuy nhiên, nhà họ Mặc là một gia tộc giàu có số một ở thành phố G. Thân là con cháu của nhà họ Mặc, việc có con cháu nối dõi từ đời này sang đời khác là việc Mặc Tu Trần nên làm. Nếu ông già nhà Mặc Tu Trần biết Ôn Nhiên không thể có con, nhất định ông ấy sẽ tìm mọi cách để chia rẽ cô và Tu Trần.
Mặc dù trước đây Tu Trần không thể nhân đạo, nhưng Lạc Hạo Phong dám đánh cược bằng cả cái đầu của mình, thái độ của Mặc Kính Đẳng đối với hai chuyện này sẽ khác nhau một trời một vực.
Mặc Tu Trần lên xe, kéo dây an toàn thắt lại, nhàn nhạt nói: “Ừ, nhất định sẽ tìm ra cách.”
Lúc đầu anh thật sự bị thương, không phải sau này đã khỏe rồi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!