Chương 408:
Khoảnh khắc này, anh phải thừa nhận rằng anh thực sự muốn có một đứa trẻ thuộc về họ giống như cô, kết tỉnh tình yêu của họ không chỉ bù đắp cho những tiếc nuối thời thơ ấu của anh mà quan trọng nhất, như Nhiên Nhiên từng nói, có đứa trẻ, tình yêu của họ mới trọn vẹn!
Một câu “anh đông ý” của Mặc Tu Trân khiên nước mắt của Ôn Nhiên tuôn rơi như mưa.
Tất cả tình yêu và nỗi đau trong lòng của cô chồng chất như một cơn sóng lớn đánh thẳng vào dây thần kinh và không thể tìm ra lối thoát, dường như cô chỉ có thể thông qua nước mắt để phát tiết ra ngoài.
“Nhiên Nhiên, đừng khóc nữa.”
Mặc Tu Trần đau lòng đến mức khó thở, ngoại trừ ôm chặt lấy Ôn Nhiên, anh cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Anh kéo cô ra khỏi vòng tay của mình, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Nước mắt nóng hồi mặn chát là tình yêu sâu đậm của cô dành cho anh, anh hôn mãi nhưng vẫn không ngăn được nước mắt của cô, trong lòng không khỏi khó chịu lẫn tự trách bản thân.
Đáng lẽ vừa rồi anh không nên kể lại mấy chuyện trong quá khứ khiến Nhiên Nhiên đau lòng.
Trong cuộc đời kéo dài ba mươi năm của anh, ngoại trừ ký ức về mẹ khi còn nhỏ, Ôn Nhiên là người phụ nữ đầu tiên đối xử tốt với anh như vậy, tình yêu đó đã vượt qua tình mẹ.
Mẹ anh ở bên anh tám năm, nhưng cuối cùng, bà ấy lại lấy phương thức tàn nhẫn nhất nhảy xuống ngay trước mặt anh, mặc kệ anh cảm thấy như thế nào.
Hôm nay, Nhiên Nhiên đã dành hết tất cả mọi thứ cho anh, dù cô hiếm khi nói yêu anh nhưng tất cả những chuyện cô làm và hi sinh, cả sự đau lòng cho quá khứ của anh đều xuất phát từ tình yêu.
“Tu Trần, cám ơn anh.”
Một lúc sau, cuối cùng Ôn Nhiên cũng ngừng rơi nước mắt.
Đôi mắt sưng đỏ nhưng lại lóe lên tình yêu sâu đậm dành cho người đàn ông trước mặt: “Cảm ơn anh vì em mà đồng ý điều trị.”
“Anh có một điều kiện.”
Mặc Tu Trần nhìn ánh mắt sưng đỏ của cô, trừ bỏ đau lòng chỉ còn lại xót xa.
“Điều kiện gì?”
Ôn Nhiên mờ mịt chớp mắt, bây giờ mắt của cô vô cùng khó chịu.
“Tắt nhiên là muốn em cùng anh uống thuốc mỗi ngày, mỗi bữa cho đến khi khỏi bệnh mới thôi, hơn nữa anh không cho phép em than phiền hay hói hận.”
“Được!”
Ôn Nhiên không những không từ chối mà còn nở nụ cười rạng rỡ, cô hoàn toàn đồng ý, mới vừa rồi đã nói cô nguyện ý cùng anh làm bát cứ việc gì, đừng nói chỉ uống thuốc, thậm chí cho dù phải chết cùng anh, cô cũng sẽ không sợ hãi, sẽ không bao giờ lùi bước.
Ngón tay thô ráp của Mặc Tu Trần khẽ vuốt ve làn da nõn nà của cô, nói nhỏ: “Đừng đau lòng nữa, ngày mai anh sẽ kêu Có Khải kê đơn thuốc.”
“Em đã nói qua với anh Có rồi, mai em đến bệnh viện lấy thuốc cho anh.”
Ôn Nhiên lập tức cười hớn hở, giống như người mới khóc lóc vô cùng đau khổ lúc nãy không phải là cô.
Nhà họ Có.
Phòng làm việc, đêm khuya, đèn vẫn sáng.
Lúc Cố Khải đẩy cửa bước vào, Cố Nham vừa mới nói chuyện điện thoại xong, máy tính vẫn đang bật, trên bàn làm việc đặt một vài cuốn sách y học dày cộp.
“Ba, đã trễ lắm rồi, ba mau nghỉ ngơi sớm thôi.”
Cố Khải nhìn một đầu tóc bạc của ba, trong lòng không khỏi chua xót.
Trước đây bởi vì không tìm được em gái, ba anh cả ngày nhớ nhung, mẹ mát, ba đột nhiên già đi mười tuổi. Cuối cùng bây giờ cũng tìm thấy em mình, ba lại phải đi tìm phương pháp trị liệu cả ngày lẫn đêm.
Phải đến khi nào ông ấy mới thực sự thả lỏng và vui vẻ dù chỉ một chút?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!