Chương 72
Trong lòng Tiểu Văn Khanh cảm thấy vô cùng căm hận, thế nhưng cũng không dám biểu hiện ra quả rõ ràng.
Ảnh mắt lạnh lùng của Mặc Tu Trần liếc nhìn về phía bà ta, sau đó xoay người đi thẳng vào phòng bếp dan dò đầu bếp chuẩn bị những món mà khi còn sống mẹ anh thích ăn.
“Nhiên Nhiên, đừng đúng nữa, mau tới đây ngồi đi.”
Khi Chu Lâm nhìn thấy Mặc Từ Hiện vẫn cử nhìn chẩm chẩm Ôn Nhiên, có ta âm thầm hit sâu một hơi, cố gắng kim nén sự ghen tị trong lòng, nhanh chóng mim cười tiến lên gọi Ôn Nhiên.
Trong lúc nói chuyện, cô ta vẫn giả vờ tốt bụng muốn kéo tay Ôn Nhiên. Thế nhưng đáng tiếc thay, Ôn Nhiên nhanh chóng tránh né bàn tay đang đưa ra của cô ta khiến bàn tay cô ta roi vào khoảng không. Một sự bối rối thoáng hiện lên trên vẻ mặt trang điểm kĩ càng của cô ta, ngay cả nụ cười của cô ta cũng trở nên không tự nhiên.
“Tôi vào bếp xem một chút.”
Ôn Nhiên bỏ lại một câu, sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.
Trên ghế sô pha, ánh mắt của Mặc Tử Hiên vẫn luôn theo sát Ôn Nhiên, ngay cả trước mặt Mặc Kinh Đằng, anh ấy cũng không có che giấu ảnh mất của mình. Kể từ lúc Ôn Nhiên bước vào phòng khách, lý trí của anh ấy đã không còn nữa.
Vài phút sau, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, theo sau lưng họ là một người giúp việc đang bưng một cái mâm. Trinh Giai nhanh chóng tiến lên đón lấy, ánh mắt quyến rũ nhìn Mặc Tu Trần: “Anh Mặc, em muốn cùng anh đến cúng tế di.”
Khóe mắt sắc lạnh của Mặc Tu Trần nhìn về phía Tiểu Văn Khanh, sau đó lạnh lùng gật đầu, đáp một tiếng “OK”. Ánh mắt Trinh Giai lỏe sáng, xúc động lên tiếng: “Cảm on anh, anh Mặc.”
Cho tới tận bây giờ, Mặc Tu Trần vẫn chưa cúng tế cho mẹ minh ở đây. Hơn nữa ở nhà họ Mặc cũng không có ảnh thờ của mẹ anh, ngay cả nơi mẹ anh nhảy lầu năm đó cũng đã bị phá hủy và xây dựng thành một vườn hoa.
Hôm nay, anh lại nói sẽ làm lễ củng tế cho mẹ mình ở nhà, không chỉ vi để chọc tức Tiểu Văn Khanh mà anh còn muốn để cho mẹ anh trở lại” nơi này.
Trong vườn, các loài hoa đua nhau khoe sắc, Mặc Tu Trần cho người đặt những vật cần thiết xuống trên thảm cỏ trong vườn hoa, sau đó anh ngẩng
đầu lên trời, nói: “Mẹ, mặc dù mẹ không muốn quay lại đây, nhưng hôm nay, con vẫn quyết định đốt giấy tiền vàng bạc cho mẹ ở đây. Mẹ, mẹ có thể quay lại đây nhận không? Nếu có thể thì tiện thể cho mẹ xem mặt con dâu của mẹ. cô ấy tên là Ôn Nhiên…”
Ôn Nhiên yên lặng nhìn Mặc Tu Trần. Dưới ảnh sáng mờ tối, ảnh mắt anh tối đen như mực, không thể thấy rõ được sự ưu tư trong ánh mắt anh thế nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của anh. Trong lòng cô không nhịn được cảm thấy hơi căng thẳng, theo bản năng giơ tay lên nằm lấy tay anh,
Tay Mặc Tu Trần nhanh chóng nóng lên, ánh mắt nhìn về phía cô.
Khi bốn mắt chạm vào nhau, ánh mắt cô ôn nhu như nước. Ánh đèn yếu ớt tại nơi đó đủ để thắp sáng ảnh mắt cô. Nó giống như tinh thần đang thắp sáng cho anh, ngay lúc đó, anh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt,
Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của Ôn Nhiên rơi vào tai anh, nhanh chóng khiến lòng anh trờ nên mềm mại: “Mẹ à, sau này con nhất định sẽ thay mẹ chăm sóc cho Mặc Tu Trần.”
Một con gió nhẹ thổi qua, mùi hoa thoang thoảng xông vào mũi. Giống như tấm lòng của người phụ nữ năm đó nhảy lầu đang đáp lại Ôn Nhiên. Mặc Tu Trần ở bên cạnh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Ôn Nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: “Em đã hứa rồi đấy, không thể thất hứa với mẹ anh đâu nhé.”
Ôn Nhiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đưa tay còn lại vuốt ve vầng trán nhân nheo của anh, cười đùa nói: “Em nói chuyện thì luôn giữ lời, chỉ cần anh còn làm chồng em ngày nào thi em sẽ chăm sóc cho anh.”
Mặc Tu Trần bị cô làm cho vui vẻ, sự tru tư trong lòng nhanh chóng tân đi,khóe miệng anh nhẹ nhàng cong lên: “Anh sẽ tin em một lần.”
Trong suốt quả trình, Trình Giai giống như người vô hình vậy, bị Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên hoàn toàn bỏ qua. Chẳng qua là thinh thoảng, lúc gió thổi qua, Mặc Tu Trần liếc mắt nhìn Trình Giai, mùi nước hoa kia. Chẳng biết vì sao lại khiến anh cảm thấy có hơi quải dị.
Cô ta đứng bên cạnh nhìn Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang đốt giấy tiền vàng bạc cho mẹ anh. Sau khi hai người họ đốt xong, Ôn Nhiên cung kính cui xuống lay ba cái. Mãi tới khi chuẩn bị rời đi, Mặc Tu Trần mới nói chuyện với cô ta: “Đi thôi!”
“Anh Mặc, anh còn chưa giới thiệu em với bác gái.”
Trình Giai mong chờ nhìn Mặc Tu Trần, mới vừa rồi cô ta vẫn cho rằng, anh sẽ giới thiệu có ta với mẹ mình trước. Vi dù sao thi, cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh, một người phụ nữ vì tiền mà bán đứng minh như Ôn Nhiên chẳng thể nào so sánh được với cô ta.
“Để lần sau đi, nếu có cơ hội tôi sẽ đưa cô đến nghĩ trang.”
Ảnh mắt Mặc Tu Trần nhin về phia đống giấy tiền vàng bạc đã bị đốt cháy hết, trầm ngâm một lát, sau đó nói hai cầu.
“Thật sao? Nếu thế thi chúng ta đi ngay trong tối hôm nay luôn có được không ạ?”
Trong lòng Trình Giai lại dấy lên hy vọng, cô ta nhân lúc sắt vẫn còn nóng thì lên tiếng hỏi.
Mặc Tu Trần liếc nhìn Ôn Nhiên đang đứng bên cạnh minh, thấy cô cũng không lộ vẻ không vui, anh đáp qua loa lấy lệ một câu. Sau đó nhanh chóng cầm tay cô đi lướt qua người Trinh Giai, đi thẳng về phia phòng khách trước mặt.
Vốn dĩ, Tiêu Văn Thanh sợ Chu Lâm không thể giữ được Ôn Nhiên, không thể tách cô ra khỏi Mặc Tu Trần.
Thế nhưng khi hai người biết được Ôn Cầm đã tỉnh lại, bà ta lại không còn càm thấy lo lắng vì vấn đề này nữa.
Trên bàn ăn, Chu Lâm nói một lát nữa sẽ cùng Ôn Nhiên đến bệnh viện để thăm anh cô, thể nhưng bị Ôn Nhiên uyển chuyển từ choi: “Cô hãy nhanh chồng về đi, hãy mau nói cho chủ Chu nghe chuyện đám cưới của cô đi. Để chú ấy có thể giúp cô chuẩn bị hôn lễ. Còn về phần anh tôi thì anh ấy đã có y tá chăm sóc rồi, tôi có về trễ một chút thì cũng không sao cả. ”
“Vậy tối nay cô có đến bệnh viện không? Tôi có thể đến sau cũng được. Thế nhưng cô là em gái của anh ấy đấy, không giống nhau đâu.”
Chu Lâm không yên tâm, vì thế hỏi lại cô, có thể vi cô ta “Quan tâm” quả mức mà khiến Ôn Nhiên cảm thấy nghi ngờ, lạnh lùng nói: “Tu Trần sẽ đưa tôi tới bệnh viện.”
Ở phía đối diện, thức ăn mà Mặc Tử Hiên đang gắp đột nhiên rơi xuống bàn, tiếng gọi “Tu Trần” thân thiết của Ôn Nhiên khiến anh ấy cảm thấy giống như có hàng ngàn con dao đang đâm xuyên ngực mình. Anh ấy đau đớn siết chặt đôi đũa trong tay minh.
“Anh Mặc, vậy tối nay chúng ta vẫn đến nghĩa trang chứ?”
Trinh Giai gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào chén của Mặc Tu Trần, ôn nhu lên tiếng.
Thấy thế, Mặc Từ Hiện nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào chén Ôn Nhiên. Sự ngột ngạt vừa nhảy trên bản ăn lúc này lại được thay thế bằng một sự kỷ lạ.
Ánh mắt Mặc Tu Trần nhìn về phía miếng thịt trong chén của Ôn Nhiên, lúc anh liếc mắt nhìn thi vừa khéo nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Tiểu Vân Khanh, anh đật đũa xuống, cầm lấy chén canh trước mặt uống một ngụm, sau đó giọng nói trầm thấp nói với Ôn Nhiên: “Nếu tối nay em muốn đến bệnh viện thi anh sẽ bảo tài xế đưa em đi. Tối nay anh còn phải đến nghĩa trang.”
Ôn Nhiên nhanh chóng ngần người, kinh ngạc nhìn về phía Mặc Tu Trần. Không hiểu lý do vi sao vẻ mặt anh lại thay đổi nhanh như thời tiết vậy, chẳng lẽ là vì miếng thịt mà Mặc Tử Hiên gắp cho cô sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!