CHƯƠNG 134: CÔ RẤT THÍCH
‘Mây tan mưa tạnh’, lúc này Mai Thùy Hân mệt đến rã rời.
Mai Thùy Hân giãy giụa muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng lại bị Trịnh Thiên Ngọc kéo người lại, một lần nữa đè xuống dưới thân anh.
“Thùy Hân…” Anh nhìn cô, sự dịu dàng trong mắt anh khiến cô hoảng hốt.
“Hả?” Mai Thùy Hân vẫn chưa quen với sự dịu dàng mà ngọt ngào của Trịnh Thiên Ngọc, cô hơi ngoảnh mặt sang một bên.
Trịnh Thiên Ngọc đưa tay ra xoay mặt cô lại, buộc cô nhìn anh.
“Hân à, làm bạn gái của anh đi. Anh yêu em!” Trịnh Thiên Ngọc nói với vẻ nghiêm túc rồi quan sát phản ứng của Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân cắn môi không biết nên trả lời thế nào.
Qua lần này, cô chắc chắn bản thân mình thích Trịnh Thiên Ngọc, nếu không phải vậy thì tại sao lúc Trịnh Thiên Ngọc ở bên cạnh Lily cô lại đau lòng đến thế?
Thế nhưng khi nghĩ tới sự bá đạo và lạnh lùng của Trịnh Thiên Ngọc, cô lại do dự …
Đàn ông luôn ngọt ngào khi lấy lòng phụ nữ, nhưng đợi đến lúc chán ngán rồi hoặc khi đã có người tốt hơn, thì người phụ nữ đó sẽ bị vứt bỏ ngay không thương tiếc. Nhìn thái độ của Trịnh Thiên Ngọc đối với Lily là rõ…
Thấy Mai Thùy Hân do dự không quyết định, Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy không nên ép cô gấp quá.
Anh ôm chặt Mai Thùy Hân trong ngực, trở mình để cô nằm trong lòng anh, Trịnh Thiên Ngọc thương lượng: “Hân à, anh không hy vọng xa vời em sẽ chấp nhận anh ngay, nhưng tốt xấu gì em cũng phải cho anh một cơ hội chứ đúng không? Hãy cho anh một cơ hội để anh yêu em, để anh theo đuổi em, được không?”
Mai Thùy Hân quay đầu nhìn vào mắt của Trịnh Thiên Ngọc. Từ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cô thấy được sự chân thành và căng thẳng, lo lắng vì sợ cô không đồng ý.
“Hân à, em làm bạn gái một tháng của anh nhé? Chúng ta thử được không? Trong thời gian một tháng này nếu em cảm thấy không hài lòng, có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc nào.” Trịnh Thiên Ngọc vùi đầu vào hõm cổ cô, thấp giọng nài nỉ.
Không thể không thừa nhận, lúc Trịnh Thiên Ngọc không bá đạo, không máu lạnh rất mê người. Gương mặt anh tuấn hoàn mỹ kia thật sự khiến người khác không đành lòng từ chối bất kỳ lời cầu xin nào của anh.
Mai Thùy Hân khẽ gật đầu, đưa ra quyết định.
Khi quyết định xong, Mai Thùy Hân cảm thấy rất thoải mái. Trong ba tháng xa Trịnh Thiên Ngọc, cô cũng nhớ anh.
Hơn nữa, điều kỳ lạ là cô cũng nhớ tới cậu nhóc Tư Hàn mới ở bên cô vài ngày kia.
Nếu Mai Thùy Hân trở thành bạn gái của Trịnh Thiên Ngọc thì cô có thể danh chính ngôn thuận đi nước Mỹ thăm Tư Hàn.
Trịnh Thiên Ngọc thấy Mai Thùy Hân gật đầu, anh kích động ôm cô thật chặt.
Anh ôm chặt đến nỗi gần như muốn hòa cô vào tận trong xương tủy của mình.
Trịnh Thiên Ngọc không biết làm thế nào để diễn tả sự vui sướng trong lòng, anh ôm chầm Thùy Hân, sau đó hôn cô đắm đuối.
“Hân à, anh tắm cho em nhé. Tắm xong chúng ta sẽ đi ăn sáng được không? Bé ngoan của anh chắc chắn đói bụng rồi nhỉ?” Trịnh Thiên Ngọc nói lời âu yếm nóng bỏng làm người nghe phải đỏ mặt.
“Ừm, không muốn, để em tự tắm thôi…” Mai Thùy Hân vẫn hơi ngượng ngùng, đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra, muốn bước xuống giường.
Kết quả chân cô còn chưa chạm đất, bắp đùi đã mềm nhũn khiến cô phải rút chân trở về giường ngay lập tức.
Giữa hai chân sưng đau khiến Mai Thùy Hân không ngừng cau mày.
“Em sao thế? Không rời giường được rồi à?” Trịnh Thiên Ngọc cười xấu xa, sau đó bế ngang Mai Thùy Hân lên đi đến phòng tắm.
Phòng tắm rộng rãi thiết kế vô cùng thoải mái, lại có chức năng mat-xa cơ thể. Dòng nước nhẹ nhàng chảy chậm trên cơ thể, khiến cho sự mệt mỏi do cơn điên cuồng tối qua và sáng nay từ từ biến mất.
Mai Thùy Hân thực sự không cònhút sức lực nào, cô lười biếng nằm trong bồn tắm.
Bàn tay to lớn, mạnh mẽ của Trịnh Thiên Ngọc dịu dàng mơn trớn trên mỗi tấc da thịt của cô, cẩn thận tắm sạch cho cô.
Thay vì nói tắm sạch không bằng nói là anh đang sàm sỡ cô thì đúng hơn. Bởi vì đối với một số vị trí nào đó trên cơ thể cô, anh rõ ràng là “tắm” rất nghiêm túc, “tắm” hết lần này đến lần khác.
“Này…” Mai Thùy Hân dùng tay ngăn cản bàn tay to lớn của Trịnh Thiên Ngọc, không cho anh đụng vào những chỗ kia nữa.
“Cô gái nhỏ, em mắc cỡ à?” Trong giọng nói trầm thấp của Trịnh Thiên Ngọc mang theo vẻ trêu chọc, anh dịu dàng nắm tay Thùy Hân, sau đó cúi người đè lên cơ thể cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên giữa lông mày cô.
Mai Thùy Hân tắm xong thì gọi điện thoại bảo nhân viên phục vụ mang quần áo đến cho cô, sau đó cô đi tìm Cẩm Tâm.
Cô cũng không mang theo điện thoại di động, Cẩm Tâm không tìm được cô sẽ rất sốt ruột.
Trịnh Thiên Ngọc như kẹo đường dính chặt trên người cô: “Hân à, để anh đi tìm Cẩm Tâm với em nhé, sẵn tiện tuyên bố chuyện chúng ta quen nhau cho cô ấy biết luôn.”
“Không cần đâu. Vẫn là để em nói trước với cô ấy đi. Anh đột nhiên đi qua đó với em, em sợ là sẽ dọa cô ấy mất” Mai Thùy Hân từ chối yêu cầu của Trịnh Thiên Ngọc.
Trịnh Thiên Ngọc cũng không dám ép cô, dù sao thời gian quen thử chỉ có một tháng, nếu Thùy Hân không vui thì giấc mộng đẹp của anh coi như xong.
Mai Thùy Hân thử bước đi chầm chậm, nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức. Tối qua và sáng nay thực sự bọn họ đã làm quá nhiều lần rồi, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi.
Cô bước khập khiễng, chầm chậm đi đến tầng của Cẩm Tâm.
Dưới tầng không biết ai đã đắp một người tuyết rất đẹp, rất có hồn. Mắt của người tuyết được làm bằng hai quả anh đào, còn cái miệng đỏ tươi thì được làm bằng khẩu trang đỏ, thoạt nhìn rất mắc cười.
Một đám người đang vây xung quanh đắp người tuyết, Mai Thùy Hân cũng liếc xem.
Nhưng hai cái liếc mắt này lại trở thành chuyện xấu, thì ra Lily cũng ở trong đám người đang đắp người tuyết kia. Vừa thấy được Mai Thùy Hân, sự khó chịu trong lòng cô ta đã dâng lên: “Mai Thùy Hân, cô đứng lại đó cho tôi!”
Mai Thùy Hân thấy Lily thì lập tức đỏ mặt. Tối qua rượu trong thuốc chắc chắn là do Lily bỏ vào. Vậy thì chắc chắn cô ta cũng biết cô và Trịnh Thiên Ngọc đã xảy ra chuyện gì.
Cô di chuyển bước chân, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi rắc rối này nhưng lại bị Lily chặn đường ngay lập tức.
Không chỉ vậy, Lily còn quay đầu nói với đám người đang nhộn nhịp đắp người tuyết kia: “Mọi người mau đến đây nhìn này! Đây là người phụ nữ đê tiện tối qua đã dụ dỗ bạn trai của tôi!”
Ực? Đề tài sốt gì đây? Mọi người đồng loạt nhìn về phía Mai Thùy Hân, ánh mắt hóng chuyện. Hai người phụ nữ đánh ghen, tranh giành tình nhân, xem ra có kịch hay để xem rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ khập khễnh muốn đi nhưng không thể đi nhanh được của Mai Thùy Hân, Lily biết ngay nguyên nhân. Lúc cô ta và Trịnh Thiên Ngọc làm chuyện XX kia cũng đã từng bị anh làm thành bộ dáng như vậy.
Lily không che giấu vẻ ghen ghét, oán hận trong mắt. Cô ta cũng chẳng cần đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì nữa, vì dù sao cũng đã bị Trịnh Thiên Ngọc bỏ rơi, cô ta căn bản chẳng quan tâm nữa.
Cô ta chống nạnh, chỉ vào Mai Thùy Hân nói: “Các người xem người phụ nữ này, căn bản không đi nổi. Các người có biết tại sao không? Bởi vì tối qua cô ta cứ ở mãi trên giường của bạn trai tôi. Nhìn dáng vẻ này của cô ta, chắc chắn là vì làm rất nhiều lần đến nỗi không đi lại bình thường được rồi!”
Lily nói chuyện hạ lưu đến độ khiến cho mấy cô gái đang đứng xem chung quanh đều đỏ mặt, nhưng bọn họ lại tò mò, vì vậy không những không bỏ đi, còn xúm thành một vòng, vây Mai Thùy Hân và Lily vào giữa.
Lily thấy mọi người đều đang xem trò vui, cô ta càng hăng máu hơn!
Cô ta lớn tiếng nói: “Xin mọi người phân xử dùm tôi, tối qua vốn dĩ tôi đang ngâm nước nóng với bạn trai của mình thì người phụ nữ này thừa dịp tôi đi lấy đồ, đã cởi hết đồ ra rồi chui vào lòng của bạn trai tôi!”
Đám người cũng bắt đầu rủ rỉ, chỉ chỏ về phía Mai Thùy Hân, nghĩ người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ. Tối qua Trịnh Thiên Ngọc đúng là đến đây cùng với Lily, rất nhiều người đã nhìn thấy, vì vậy càng chứng thực lời của Lily là đúng.
Như vậy Mai Thùy Hân chính là người phụ nữ đê tiện chủ động hiến thân để cướp bạn trai của người khác.
Mai Thùy Hân tức đến run người: “Cô còn không biết xấu hổ mà nói ra. Chính cô đã bỏ thuốc vào trong rượu của tôi, hại tôi…” Cô nói được phân nửa thì dừng lại không nói nữa.
Nếu cô nói nữa thì chẳng khác gì trần trụi thừa nhận với mọi người tối qua cô đã làm chuyện kia với Trịnh Thiên Ngọc. Hơn nữa bây giờ bộ dạng đi đường không nổi của cô lại càng chứng thực lời nói lúc nãy của Lily là sự thật.
Mai Thùy Hân tức giận sắp phát khóc, đối mặt với ánh mắt châm biếm và khinh bỉ của người khác, cô chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Lily.
Lily càng đắc ý: “Trừng tôi làm gì? Tối qua không phải cô rất thoải mái sao? Ai ôi, cô xem hai chân của cô kìa, sắp mềm nhũn không đi nổi nữa rồi. Rõ ràng là sướng như lên tiên luôn vậy mà còn ở đây giả vờ ngây thơ với tôi. Đồ đê tiện!”
“Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô bé này, không ai nghĩ tới cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy!”
“Đúng đấy! Thực sự là không nghĩ tới. Bây giờ đúng là người đê tiện không biết xấu hổ càng ngày càng nhiều, lại còn có người lao thẳng vào lồng ngực cướp bạn trai của người khác nữa đấy!”
Đám người vây xem xung quanh bắt đầu châu đầu ghé tai nhao nhao bàn tán. Có cười nhạo, có khinh bỉ, có phỉ nhổ, có xem thường, tất cả ào tới như bão biển. Mặt Mai Thùy Hân trắng bệch. Cô nên giải thích thế nào đây? Nhưng sợ rằng cô có nói đến rách miệng cũng chẳng ai tin đâu.
Cô rất muốn trốn đi nhưng Lily đã chặn đường, cô căn bản không có cách nào chạy thoát.
Đám đông bỗng nhiên bị tách ra, thân hình cao lớn mạnh mẽ của Trịnh Thiên Ngọc bước nhanh đi tới bên cạnh Mai Thùy Hân rồi ôm cô vào lòng, dáng vẻ bảo vệ và cưng chiều. Lướt nhìn đám người đang có mặt ở đó với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, tràn ngập vẻ kiêu ngạo ngông cuồng.
“Cô ấy là bạn gái của tôi. Ai còn dám nói một câu cô ấy là đồ đê tiện nữa thì người đó chính là kẻ thù của Trịnh Thiên Ngọc này, là kẻ thù của tập đoàn Trịnh Thị!”
***
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!