CHƯƠNG 51: KHÔNG NÓI MỘT LỜI
Thấy Mai Thùy Hân cúi đầu không nói lời nào, Trịnh Thiên Ngọc đã chắc chắn suy đoán của chính mình, quay đầu hung hăng xoay cái cằm Mai Thùy Hân qua: “Tiện nhân, cô quên tôi mới là kim chủ của cô sao? Tính mạng cha của cô hiện tại đang nằm trong tay tôi! Chỉ cần tôi nói một câu không được, không có bệnh viện nào dám chữa trị cho cha cô đâu!”
Trong lòng Mai Thùy Hân giật mình, Trịnh Thiên Ngọc quá biết điểm yếu của cô là cái gì. Cô kinh hoảng mở to mắt, lần đầu tiên Mai Thùy Hân mở miệng cầu xin hắn: “Xin anh, mau cứu cha tôi!”
Giọng nói vừa mịn vừa mềm, khiến không người nào có thể kháng cự lại được.
Trịnh Thiên Ngọc phát hiện mình không từ chối được bất kỳ lời cầu xin nào của Mai Thùy Hân, hắn oán hận mình mềm lòng nên hung hăng kéo lấy mái tóc dài của Mai Thùy Hân kéo cô về phía mình gần như sắp dán vào trên mặt của hắn, lạnh lùng mở miệng: “Cứu cha cô cũng được, nhưng từ nay trở đi cô chính là nữ hầu ti tiện nhất, cố gắng học làm sao lấy lòng tôi đi!”
“Vâng, tổng giám đốc.” Mai Thùy Hân lí nhí nói, giọng nói giống như là phủ một lớp tro bụi thật dày.
Bờ môi Trịnh Thiên Ngọc cong lên một độ cong mỉa mai, đảo qua cái đầu đang cúi thấp của Mai Thùy Hân, đứng dậy, thân ảnh cao lớn mang theo khí tức lạnh như băng mùa đông khiến cho Mai Thùy Hân cảm giác có một cỗ áp bách khó hiểu.
Trịnh Thiên Ngọc cũng không nhìn Mai Thùy Hân nữa mà nhanh chân đi về hướng phòng ngủ. Bước chân nặng nề đã đi đến cửa phòng ngủ, hắn quay lại nhìn thấy Mai Thùy Hân vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, lạnh giọng nói ra: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi đói rồi! Nhanh đi làm đồ ăn khuya đi!”
Tận đến khi Trịnh Thiên Ngọc phịch một tiếng đóng cửa lại, Mai Thùy Hân mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi nhẹ nhõm, toàn thân cô không còn chút sức lực nào, lại ẩn ẩn có chút buồn nôn, có vẻ như là phản ứng khi bắt đầu có có thai.
Hiện tại cô rất sợ Trịnh Thiên Ngọc, không biết vì sao khi nhìn thấy con ngươi khát máu của hắn, cô lại chột dạ một cách khó hiểu.
Di chuyển bước chân rót cho mình chén nước, một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ uống vào, cố nén cơn buồn nôn đem nước uống xong. Trong dạ dày lại phát ra âm thanh ục ục, bụng trống rỗng bắt đầu réo lên, vừa đói vừa buồn nôn, loại cảm giác này thực sự quá tệ!
Cô tìm thấy trong tủ âm tường một cái bánh mì ăn vội vàng mấy miếng cho xong nhưng vẫn cảm thấy vô cùng không thoải mái, đầu đau kịch liệt, nhưng nhớ tới lời Trịnh Thiên Ngọc sai bảo nên vẫn phải chống đỡ đi tới phòng bếp nấu cơm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!