CHƯƠNG 93: CHIẾC NHẪN ẤY
“Ồ…” Đang đúng lúc Mai Thùy Hân tính đuổi theo thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là cuộc gọi của Lâm Vũ Yến, Mai Thùy Hân vội vàng nghe máy.
Còn chưa kịp cất tiếng “Alo” thì Lâm Vũ Yến đã lớn tiếng quát mắt trong điện thoại: “Mai Thùy Hân! Rốt cuộc em đang làm cái trò quỷ gì vậy! Gọi cho em bao nhiêu lâu rồi đều không chịu nhấc máy! Đi đâu cũng không tìm được em! Em đi lang thang đến chỗ nào rồi!”
“Em…” Mai Thùy Hân sốt ruột nhìn bóng dáng Lương Noãn Tâm và Trần Hoàng Kiên càng đi càng xa kia rồi bất lực thở dài nói: “Chị à, em đang đi khám thai. Hồi trưa lúc chị gọi cho em thì em không tiện nghe điện thoại, sau đó em gọi lại chị không bắt máy, chị tìm em có việc ư?”
“Em rảnh rỗi ghê ha! Ba của em sắp chết đến nơi rồi kia kìa!” Lâm Vũ Yến giận dữ nói.
“Cái gì! Ba em bị làm sao vậy?” Hôm qua chị gọi nói ba em vẫn khỏe kia mà? Sao đột nhiên lại thành như vậy như kia chứ?” Giọng nói của Mai Thùy Hân run run vì sốt ruột.
“Em hỏi chị, chị hỏi ai đây hả! Dù sao bây giờ ba em cần nhập viện ngay, em mau gom chút tiền đi!” Lâm Vũ Yến nói.
“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ em không có bao nhiêu tiền. Chị ơi, 300 triệu hơn đó dùng hết rồi ư?” Mai Thùy Hân ngạc nhiêu hỏi. Ba đã làm phẫu thuật xong rồi, bây giờ là giai đoạn hồi phục cho lại sức mà thôi, làm gì cần tiêu tốn nhiều tiền đến tận 300 triệu lận chứ.
“Phải đấy! Thuốc thang bây giờ đắt lắm, tiền nhập viện cũng đắt đỏ nữa, còn phải đút lót cho bác sĩ, 300 triệu hơn đó dùng hết rồi!” Lâm Vũ Yến thờ ơ nói.
“Hả? Vậy, vậy còn số trang sức trong két sắt thì sao? Chị có thể mang chúng đến chợ đen đổi chút tiền.” Mai Thùy Hân nghe nói đã dùng hết 300 triệu hơn rồi, trong lòng cũng trở nên sốt ruột.
“Trang sức? Bán từ lâu rồi!” Rốt cuộc giọng nói của Lâm Vũ Yến cũng lộ ra vẻ chột dạ.
“Sao lại… Sao lại tốn nhiều tiền như vậy?” Mai Thùy Hân thấp giọng lẩm bẩm một câu nhưng lại bị Lâm Vũ Yến nghe thấy rõ ràng, cô ta chợt lên giọng, hung dữ nói: “Mai Thùy Hân! Ý của em là chị tham ô số tiền đấy chứ gì! Được rồi, vậy chị không quan tâm đến ba của em nữa! Sống chết gì cũng không liên quan đến chị!”
“Ôi, chị ơi, em không có ý trách chị đâu… Xin lỗi chị, chị đừng giận.” Mai Thùy Hân thấy Lâm Vũ Yến tức giận bèn vội vã nói lời xin lỗi.
“Vậy em lo nghĩ cách gom chút tiền đi! Bằng không ba của em không sống được bao lâu đâu.” Lâm Vũ Yến nói.
“Em, em thật sự không có tiền…” Mai Thùy Hân sốt ruột đến sắp bật khóc!
“Chị nhớ em còn có một chiếc nhẫn rất đắt, tên là Trái Tim Đại Dương gì đấy, em đưa chiếc nhẫn đó cho chị, để chị lấy nó đổi chút tiền về đi!” Đột nhiên Lâm Vũ Yến trở nên nhiệt tình.
Trái Tim Đại Dương… Mai Thùy Hân sờ chiếc nhẫn cưng cứng đang nằm trong túi, trong lòng hơi hơi do dự.
Chiếc nhẫn này là thứ đáng giá duy nhất của cô, vốn dĩ tính đợi đến lúc con cô ra đời mới bán nó đi, rồi lấy số tiền đó làm tiền nuôi dưỡng và dạy dỗ đứa bé.
Nhưng bây giờ nếu không có tiền, tính mạng của ba sẽ gặp nguy mất!
“Mở ra xem xem có thích không?” Dường như giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc đang vang vọng bên tai cô. Mai Thùy Hân chợt cảm thấy Trịnh Thiên Ngọc cũng không tệ như trong tưởng tượng của cô. Ít nhất, anh ta chịu tặng quà đắt tiền cho người tình của mình, điều này nói lên rằng anh ta là người khẳng khái hào phóng, khẳng khái hào phóng, chịu chi tiền cho phụ nữa là tiêu chuẩn quan trọng của người đàn ông tốt.
“Alo! Mai Thùy Hân! Rốt cuộc em có nghe chị nói không hả!” Tiếng rống tức giận của Lâm Vũ Yến cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
“Ừm ừm, em đang nghe mà, chị đừng giận. Tối nay chị qua đây đi, em đưa nhẫn cho chị.” Mai Thùy Hân nói vội, chỉ sợ Lâm Vũ Yến giận lên rồi không chịu chăm sóc cho ba của cô nữa.
“Ừ, vậy tối gặp!” Lâm Vũ Yến hài lòng cúp máy.
Trong phòng đánh bài trên tầng hai, Đoàn Phong hơi lo lắng nhìn Lâm Vũ Yến: “Vũ Yến, em làm vậy chắc không tốt lắm đâu? Ba của Mai Thùy Hân đã chết rồi, em còn lừa gạt cô ấy như vậy, lỡ mà hôm nào đó cô ấy biết được sự thật nhất định sẽ hận em lắm!”
Lâm Vũ Yến rít điếu thuốc rồi để ngón tay hình hoa lan, thở ra một làn khói: “Có thể giấu một lúc thì giấu một lúc, đến lúc đó em sẽ nói là cô ta trốn rồi, Trịnh Thiên Ngọc tức giận cho người xử lý Mai Bình Thanh, không có tí liên quan gì đến em.”
Đoàn Phong thở dài: “Mai Thùy Hân đưa cho em từng đấy tiền chăm sóc ba của cô ấy, em thật sự không nên lừa gạt Mai Thùy Hân! Vũ Yến, em đừng bài bạc nữa? Gia sản có dồi dào đến đâu cũng không chịu nổi cái kiểu cược lắm tiền thế này đâu!”
Đôi mắt to trang điểm tinh tế của cô ta liếc nhìn Đoàn Phong: “Anhh nghĩ em muốn lừa gạt Mai Thùy Hân đấy hả? Phải trách Trịnh Thiên Ngọc đấy chứ! Rõ ràng đã làm phẫu thuật thành công rồi nhưng Trịnh Thiên Ngọc nghe nói Mai Thùy Hân chạy trốn bèn không chịu trả tiền thuốc men gì nữa, Mai Bình Thanh mới chết chứ bộ! Em sợ cô ấy đau lòng mới không báo cho cô ấy tin dữ này, sao có thể nói là lừa gạt được?”
Đoàn Phong nhíu mày lắc đầu: “Vũ Yến, Thùy Hân đã đưa cho em rất nhiều tiền rồi, tại sao em không chịu chi ra một ít trả tiền thuốc cho Mai Bình Thanh? Không phải Trịnh Thiên Ngọc hại chết Mai Bình Thanh mà là chính em đấy!”
Lâm Vũ Yến tức giận trừng mắt nhìn hắn ta: “Đoàn Phong, câm miệng đi! Không được ăn nói linh tinh! Mai Bình Thanh bị Trịnh Thiên Ngọc hại chết là sự thật, nếu như sau này em còn nghe anh nói linh tinh nữa thì đừng trách em trở mặt với anh.”
Nhìn thấy Lâm Vũ Yến tức giận, Đoàn Phong lập tức xuống nước: “Được rồi được rồi, cục cưng, đừng giận nữa. Là Trịnh Thiên Ngọc hại chết Mai Bình Thanh, không liên quan gì đến em!”
Lâm Vũ Yến mới chuyển giận thành nụ cười, cô ta đẩy đẩy Đoàn Phong: “Đi thôi, chúng ta đi tìm người mua, bán chiếc nhẫn ấy đi, hồi nữa em muốn trở về gỡ lại vốn!”
Đoàn Phong thở dài, vừa muốn khuyên Lâm Vũ Yến đừng bài bạc nữa, lại sợ Lâm Vũ Yến nổi giận, chỉ đành nuốt luôn lời khuyên vào trong bụng.
Trong căn hộ cao cấp nhưng bài trí khiêm tốn, Lương Noãn Tâm đang bĩu môi làm nũng với Trần Hoàng Kiên.
“Hoàng Kiên, em không thích mấy cái này đâu…” Ngón tay trắng nõn nà chỉ vào mấy tấm hình chụp nhẫn cưới: “Nhìn số trang sức này đi, em hoàn toàn không có cảm giác động lòng gì hết!”
Trần Hoàng Kiên hơi mệt mỏi day xoa thái dương: “Em lựa hết mấy bức hình mẫu trang sức của thiết kế sư có tiếng tăm rồi mà có vừa ý cái nào đâu, Noãn Tâm, có phải em soi mói quá hay không hả?”
Sự trách móc ôn hòa nhưng lại không làm người ta khó chịu chút nào.
Lương Noãn Tâm bước qua ôm cổ Trần Hoàng Kiên, cô ta ngồi xuống đùi anh rồi tiếp tục làm nũng: “Đây là nghi thức kết hôn của chúng ta mà! Tất nhiên phải lựa nhẫn cưới cho kỹ càng rồi! Kết hôn là chuyện lớn của cả đời người, không phải anh không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng này của em đấy chứ?”
Trần Hoàng Kiên bất đắc dĩ cười cười: “Rồi, anh cho người tìm khắp các nơi xem sao, xem xem có món trang sức cao cấp nào hơn nữa không.”
Trần Hoàng Kiên đăng tin tìm mua trang sức cao cấp với số tiền lớn đăng đầy trên các tờ báo ở thành phố C. Lâm Vũ Yến đang ngồi uống sữa ăn sáng đọc thấy tin này trong tờ báo sáng chợt mở to mắt!
Lâm Vũ Yến chộp lấy điện thoại, giọng nói của cô ta tràn trề phấn khởi: “Đoàn Phong! Có tin tốt đây! Chúng ta phát tài rồi1”
Đoàn Phong vừa chở Trịnh Thiên Ngọc đến văn phòng, nghe thấy giọng nói của Lâm Vũ Yến bèn chột dạ đóng cửa văn phòng lại, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Em trúng số à?”
Lâm Vũ Yến cười hì hì nói: “Tin còn tốt hơn trúng số nữa! Có thể tuồn chiếc nhẫn trong tay chúng ta đi được rồi! Trên báo có đăng đây nè, tổng giám đốc tập đoàn Trần thị tìm mua trang sức cao cấp với số tiền lớn! Món trang sức trong tay chúng ta chắc đủ cao cấp rồi nhỉ?”
Đoàn Phong vừa nghe đã muốn nổ tung đầu: “Vũ Yến, em điên rồi à? Em có biết tổng giám đốc Trần thị kết hôn với ai không?”
Lâm Vũ Yến thắc mắc: “Không phải là con gái rượu Lương Noãn Tâm của thị trưởng Lưu hả? Sao thế?”
Đoàn Phong thở dài: “Lẽ nào con gái rượu của thị trưởng Lưu kết hôn mà không mời những nhân vật nổi tiếng trong xã hội ư? Chắc chắn sẽ mời Trịnh Thiên Ngọc! Chiếc nhẫn ấy rất đặc biệt, rất hút mắt, một khi Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy sẽ biết ngay nó là quà anh ta tặng cho Mai Thùy Hân! Đến lúc đó chuyện này bị lộ ra! Hai người chúng ta sẽ chết thảm lắm!”
Lâm Vũ Yến đắc ý nở nụ cười: “Có gì mà khó? Đợi đến khi bán chiếc nhẫn đi rồi, chúng ta cầm tiền trong tay, sau khi trả nợ bài bạc xong xuôi thì chạy biến ra nước ngoài! Quyền lực trong tay Trịnh Thiên Ngọc có lớn đến đâu đi nữa, chẳng lẽ lại truy nã chúng ta trên toàn cầu à?”
Đoàn Phong hơi động lòng: “Cầm được tiền em bằng lòng cao chạy xa bay với anh à? Sau này không cờ bạc nữa chứ?”
Lâm Vũ Yến tiếp tục rót mật vào tai anh ta: “Tất nhiên rồi! Sau này chúng ta ra nước ngoài ổn định cuộc sống. Em với anh kết hôn, sinh thêm mấy đứa con có được không nào?”
Đoàn Phong hơi âu lo nói: “Vũ Yến, anh hy vọng em đừng lừa gạt anh. Bây giờ Trịnh Thiên Ngọc tin tưởng anh lắm, lỡ mà anh ta biết anh làm nhiều chuyện có lỗi với anh ta như vậy anh chết không có đất chôn đâu.”
Trần Hoàng Kiên đi đến công ty, Lương Noãn Tâm chán chường xem mấy chương trình thiếu nhi, thím Trương đi vào nói: “Thưa cô chủ, bên ngoài có một cô gái đến tìm cô, nói là nhìn thấy cô đăng tin quảng cáo tìm mua nhẫn cưới, vừa khéo trong nhà cô ấy có một chiếc nhẫn cưới cao cấp, muốn đem đến cho cô xem.”
Nhẫn cưới cao cấp? Ánh mắt Lương Noãn Tâm chợt sáng bừng: “Mau mời cô ấy vào đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!