Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Editor: Gió

Beta: Đá bào



Hôn lễ vẫn đang tiếp tục diễn ra, cho dù là tiết mục nào, Chung Nghiên Nguyệt đều không chút hào hứng. Trên bàn có các loại chocolate, cô ta tiện tay bóc một chiếc đưa vào miệng.

Chung Nghiên Phi ở bên cạnh bình luận: “Như vậy cũng không tồi, tuỳ ý hỏi và câu trả lời đã có thể kết thúc chương trình rồi, cũng không phải nói lời hẹn thề trong hôn lễ.”

Trước đây khi cô kết hôn, ông xã tỏ tình ngay trong hôn lễ khiến cô cảm động không thôi, cũng khiến người khác vô cùng xấu hổ.

“Đợi đến khi em kết hôn, chị cũng thích tình tiết kiểu mới này, đừng tổ chức theo những hình thức cũ, không có gì thú vị cả.”

Chung Nghiên Nguyệt vẫn đang thất thần, không tiếp lời.

Chung Nghiên Phi cụng ly rượu lên ly của cô ta, “Đang nghĩ gì vậy?”

Chung Nghiên Nguyệt bình tĩnh lại, “Không có gì cả.”

Chung Nghiên Phi nhìn về phía đường chéo của chiếc bàn, từ vị trí của cô có thể nhìn thấy được góc mặt của Đàm Phong. Em gái thất thần vì đang nghĩ gì, cô cũng không vạch trần.

Chung Nghiên Nguyệt phàn nàn những câu hỏi vừa rồi của người dẫn chương tình, “Chẳng ra làm sao cả.”

Chung Nghiên Phi không cho là như vậy, “Cũng không phải cuộc thi tranh biện, cần trình độ cao gì chứ. Có một số trong những câu hỏi ấy được lấy từ phía khách mời tham gia hôn lễ, trước khi em đến người dẫn chương trình có hỏi mọi người, chút nữa muốn hỏi chú rể câu hỏi gì.”

Lúc ấy mọi người ầm ĩ lên, loại câu hỏi gì cũng có, người dẫn chương trình nói suy nghĩ lựa chọn ra những câu hỏi hợp cho mọi lứa tuổi, dù sao còn có không ít trẻ con và trưởng bối tham gia.

Cô nói: “Câu hỏi liên quan đến Lạc Mông là do Phùng Mạch nhờ người dẫn chương trình hỏi thay.”

Chung Nghiên Nguyệt xem thường, “Ngày ngày chị đều nói Phùng Mạch đã buông bỏ được rồi, bảo em học hỏi cô ta, em thấy cô ta cũng chưa có buông bỏ được.”

Chung Nghiên Phi đè nén giọng nói, “Em chưa buông bỏ được tên tra nam họ Đàm kia không có nghĩa là Phùng Mạch chưa buông bỏ được Tần Mặc Lĩnh. Phùng Mạch từ bỏ mặt mũi đi chiêu mộ Giản Hàng, Giản Hàng cũng tình nguyện đến ngân hàng Nghi Thạc tìm Phùng Mạch vay tiền, mọi vấn đề đều rõ ràng rồi, còn phải dùng miệng nói xem đã buông được hay chưa sao?”

Cô ghé sát về phía Chung Nghiên Nguyệt, hung hăng cảnh cáo: “Bây giờ em đã lĩnh chứng rồi, chuyện trước kia mời em bỏ qua một bên! Không cần thiết chỉ vì một tên tra nam mà không buông tha cho chính mình. Rốt cuộc em muốn chị phải nói bao nhiêu lần vậy?!”

Chung Nghiên Nguyệt đưa ly nước cho chị gái, “Em không có không buông tha cho bản thân, em cũng đang nỗ lực làm việc, nỗ lực sống qua ngày. Không phải em thất thần, nhưng khi nhìn thấy anh ta lại không thể không có chút dậy sóng nào. Em cũng không muốn như vậy.”

Nhưng có thể làm thế nào được.

Cô ta đoán anh sẽ đến tham gia hôn lễ, lại phủ nhận suy nghĩ ấy vô số lần. Nhưng cuối cùng anh vẫn đến.

Chung Nghiên Phi nhận lấy ly nước, “Em quay về bàn của Tề Chính Sâm đi, để anh rể em qua đây.”

Chung Nghiên Nguyệt không tình nguyện đổi chỗ ngồi, “Em ngồi đâu cũng vậy cả.”

“Ngồi đây để tiện nhìn tên tra nam kia đúng không?”

“….”

“Mau cút về bàn của em!” Chung Nghiên Phi bị chọc cho tức giận mà nói không lựa lời. Cô không thích người em rể Tề Chính Sâm này, nhưng không thể cho phép em gái mình đã kết hôn rồi mà còn không biết thu liễm như vậy.

Bị chị gái mắng, Chung Nghiên Nguyệt cảm thấy uất ức, “Em cũng chẳng làm gì có lỗi với Tề Chính Sâm cả.”

Cô ta nhỏ giọng càu nhàu, “Trong lòng Tề Chính Sâm cũng có người khác, hai người hoà nhau.”

Chung Nghiên Phi uống liền vài ngụm nước cho bớt giận, “Hai người đều nghĩ như vậy thì còn định sống cùng nhau sao đây? Để anh rể em nói chuyện thêm với Tề Chính Sâm.”

Cô khẽ hất cằm, “Bây giờ em quay về chỗ đi.”

Chung Nghiên Nguyệt không muốn chọc chị gái tức giận, cô ta cầm ly rượu lên đi tìm Tề Chính Sâm.

Trước đó cô chủ động muốn anh rể đổi chỗ, bây giờ lại đổi lại, anh rể cảm thấy rất khó hiểu.

Đợi cô ta ngồi xuống rồi, Tề Chính Sâm mới phát hiện cô ta đã quay lại, “Sao lại đổi chỗ vậy?”

Chung Nghiên Nguyệt: “Chị tôi chê tôi phiền.” Cô ta đặt ly rượu đến bên miệng, không muốn nói nhiều.

Nhịn vài phút đồng hồ nhưng cô ta vẫn không nhịn được, cố ý làm động tác vô tình nhìn qua phía bàn của chị gái, ánh mắt lướt qua người Đàm Phong, cô ta nhìn anh, còn anh đang nhìn Giản Hàng trên sân khấu.

Tề Chính Sâm khẽ lắc ly rượu vang trên tay mình, liếc qua Tưởng Thịnh Hoà đang ngồi ở góc chéo mình, Tưởng Thịnh Hoà đang nhìn qua bàn của Lạc Kỳ, còn Lạc Kỳ đang xem tiết mục của buổi lễ, khoé miệng mang theo ý cười.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình bắt đầu tương tác với các vị khách đến tham dự.

Tần Tỉnh giở trò xấu, lớn tiếng hỏi MC: “Có người muốn xem video đón dâu, có thể thoả mãn lòng hiếu kỳ của cậu ấy được không?”

Người dẫn chương trình không quyết định ngay, việc chưa được sự đồng ý của cô dâu chú rể, ông không thể tự mình quyết định được. Ông nở nụ cười, hỏi lại, “Từ ‘có người’ này có phải là chỉ chính cậu hay không?”

Những người khác bật cười, nhưng không vạch trần hay ầm ĩ với Tần Tỉnh.

Nhóm phù dâu có Mẫn Lộ và Khâu Tây Văn, bọn họ muốn xem video đón dâu, xem xem nhóm phù rể bị ‘đè bẹp’ như thế nào.

Tưởng Thịnh Hoà và Hàn Phái kéo Tần Tỉnh đến bên cạnh, không cho phép cậu ta nói bừa bãi. Trước mặt tất cả mọi người phát video đón dâu, mai người họ mất mặt muốn chết.

Hàn Phái không thể quên được bản thân đã mất trắng tiết tháo ra sao, nói rằng chuyện khiến mình tự hào nhất là làm em rể của Tần Mặc Lĩnh.

Tưởng Thịnh Hoà gõ gõ mặt bàn, quát mắng Tần Tỉnh, “Cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được đi đâu cả,”

Tần Tỉnh ra vẻ rất khó để đáp ứng, “Em còn phải đi đỡ rượu cho anh em, ngồi đây rồi thì đỡ rượu sao được?”

Tưởng Thịnh Hoà suy nghĩ trong giây lát, liếc nhìn Hàn Phái: “Cậu đi đỡ rượu đi.”

Hàn Phái: “…Sao cậu không đi?”

Tưởng Thịnh Hoà uy hiếp: “Lúc đi đón dâu tôi cũng không có mất mặt bằng cậu. Không muốn đi đỡ rượu thì cậu cứ đợi video kia bị tất cả mọi người xem được. Tuỳ cậu.”

Hàn Phái có biện pháp rồi, “Hai chúng ta không cần thiết phải nội chiến.”

Vì vậy vài phút sau, phù rể ‘tra nam’ bị ép đi đỡ rượu giúp Tần Mặc Lĩnh.

Lý do chính là, trong thử thách khi đi đón dâu, anh ta không được điểm nào, làm đề cũng chỉ biết viết mỗi tên mình lên, hơn nữa còn tố cáo Tần Mặc Lĩnh.

Không muốn bị xấu hổ trước mặt mọi người thì mau đi đỡ rượu ngay.

Tần Tỉnh dựa lưng vào ghế, rảnh rỗi huýt sáo cùng Lâm Kiêu lập đội làm một ván game.

Phù rể ‘tra nam’ đến tìm cậu ta, đá vào ghế cậu một cái, “Không phải đỡ rượu là việc của cậu hay sao?”

Tần Tỉnh nhấc mi mắt, “IQ của em không đạt tiêu chuẩn, họ không cho em đi.”

Phù rể ‘tra nam’: “….” Rõ ràng là được nịnh hót, nhưng lại khiến anh ta muốn nhồi máu cơ tim.

Bây giờ Tần Tỉnh vô cùng rảnh rang, dựa vào EQ mà chiến thắng.

Lúc này, trong phòng thay đồ của khách sạn.

Giản Hàng thay bộ váy cưới nặng nề bằng một bộ lễ phục nhẹ nhàng hơn.

Tần Mặc Lĩnh giúp cô kéo khóa váy, hôn lên chiếc lưng trần nhẵn nhụi của cô, sau đó buông tay ra, “Em đi sửa soạn lại lớp trang điểm đi.”

“Anh thì sao?” Giản Hàng hỏi.

Tần Mặc Lĩnh lấy ra một chiếc sơ mi trắng từ trong túi, “Anh đi thay áo.”

Chiếc áo trên tay giống y hệt chiếc anh đang mặc trên người, Giản Hàng nghi ngờ, “Anh không đem nhầm đấy chứ?” Hai chiếc giống nhau, không cần thiết phải thay.

Tần Mặc Lĩnh không đáp, trực tiếp xoay lưng về phía cô.

Lúc này Giản Hàng mới chú ý đến phần lưng áo sơ mi của anh đã ướt một mảng, dính vào da.

“Những câu hỏi người dẫn chương trình hỏi anh không chuẩn bị trước.” Anh sợ lúc được hỏi mình nhất thời không trả lời được, sẽ khiến bầu không khí gượng gạo.

Quyết sách của công ty có xảy ra sai lầm thì còn có thể sửa chữa được, nhưng hôn lễ thì không.

Tần Mặc Lĩnh không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của mình, nếu như anh tự nhiên hơn chút nữa có lẽ sẽ tốt hơn. Hôm nay tất cả mọi người đều ứng đáp một cách dễ dàng, dí dỏm hài hước, duy chỉ có anh luôn căng thẳng, thấp thỏm lo lắng.

Nhiệt độ trong hội trường tổ chức hôn lễ ở mức vừa phải, nhưng anh lại căng thẳng mà toát hết mồ hôi.

“Anh đợi một chút thì thay.” Giản Hàng nhanh chân đi đến nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc khăn lau mới, nhúng vào nước ấm, sau đó vắt kiệt.

“Em lau qua lưng anh một chút đã.”

Tần Mặc Lĩnh cởi cúc áo, ngón tay cô lúc lúc lại chạm lên lưng anh.

Qua vài phút sau, anh thay chiếc sơ mi mới lên.

Giản Hàng đưa khăn lau cho anh cầm, cô chỉnh sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, sau đó giúp anh cài cúc áo lại.

Tần Mặc Lĩnh vẫn luôn nhìn cô.

Hai người không có nhiều thời gian để hôn, sau khi thay đồ xong vội vã trở lại buổi tiệc để kính rượu mọi người.

Hôm nay Bàng Bân Lâm cũng đến tham gia hôn lễ, ông và bà xã cùng đến, ngồi cùng bàn với Đàm Phong, thuận tiện giới thiệu các tiền bối trong vòng tài chính trong nước cho Đàm Phong quen biết.

Sếp cũ đặc biệt từ nước ngoài trở về đến tham dự hôn lễ của cô là món quà vô cùng quý giá mà Giản Hàng nhận được, cô không hề biết được tin này trước đó.

Triệu tổng ở Tô thành cũng đến, ông cười nói, ông lấy thân phận là họ hàng của nhà gái đến tham dự hôn lễ.

Triệu tổng và anh trai là Triệu Nhan Hải ngồi cùng một bàn, trong buổi tiệc hai người có nhỏ giọng trò chuyện: “Hương vị của sản phẩm mới thế nào?”

Triệu Nhan Hải: “Nếu việc marketing sau này bắt kịp được, sẽ là một sản phẩm nước ép măng cụt tiếp theo.”

Triệu tổng đã rõ trong lòng, khoản đặt hàng đầu tiên của đầu năm sẽ có ưu đãi, đến lúc ấy ông có thể nhập nhiều hơn một chút.

“Triệu tổng, đã lâu không gặp.” Chung Nghiên Nguyệt đi qua chào hỏi.

Triệu tổng đứng dậy, chủ động kính rượu trước, “Đã lâu không gặp, vừa rồi tôi có qua bàn của phó tổng Ngô nhưng không nhìn thấy cô.”

Chung Nghiên Nguyệt cười cười, “Tôi không ngồi cùng bàn với đồng nghiệp ở Lạc Mông, tôi ngồi cùng với ông xã.”

Sau khi chào hỏi xong, cô quay lại bàn của mình.

Vừa bước được vài bước, bước chân bỗng khựng lại, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.

Tiệc rượu đã qua được một nửa, lúc này mọi người đều đến tìm người quen trò chuyện, uống ly rượu, Đàm Phong cũng vừa đi kính khách hàng lớn một ly.

Hai người đụng mặt mà không hề báo trước.

Chung Nghiên Nguyệt vẫn nhớ rõ ngày họ chia tay, cách nay đã là ba năm một tháng lẻ năm ngày. Ở bên nhau bốn năm, tách ra hơn ba năm, đó đều là cả thanh xuân của cô.

Chị gái vẫn luôn chỉ trích cô nghĩ không thông, không đáng để vì một tra nam như vậy.

Cô cũng muốn quên anh. Nhưng chuyện tình cảm, không phải cô muốn như thế nào là có thể như vậy. Uất hận, nghi ngờ, tranh cãi, mắc chứng cuồng loạn khiến đoạn tình cảm đã từng là tuyệt đẹp hoàn toàn thay đổi, mà cô lại trở thành kiểu người mà anh ghét nhất.

Trước đây ở trong tiệc sinh nhật của Tần Tỉnh cô đã khóc một trận, trưởng rằng chuyện đã qua rồi.

Nhưng khi gặp lại, quá khứ vẫn liên tục ùa về.

Đàm Phong bước qua, khẽ gật đầu với cô.

Chung Nghiên Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười, cô không nhìn rõ biểu cảm của mình, nhưng biết được nhất định còn khó nhìn hơn cả khi khóc.

Cô không nói gì với anh, quay người rời đi.

Khoảnh khắc anh lướt qua, cô đột nhiên không nhịn được nữa, nước mắt bỗng tuôn trào, cô vội vàng dùng cánh tay chắn lên trước trán, dùng lực xoa khoé mi, giả bộ như bị rơi mất mi giả.

Chung Nghiên Nguyệt đi đến bên ngoài hội trường tổ chức hôn lễ, túi xách vẫn còn để ở ghế ngồi, ngoài một ly rượu ra, trên người không đem theo gì cả.

Phía sau lưng có tiếng bước chân, cô lau nước mắt trước, không quay đầu lại.

“Điện thoại của em cứ rung liên tục.” Phía sau là giọng nói của Tề Chính Sâm.

Trước mặt anh Chung Nghiên Nguyệt cũng lười phải giả bộ, cô quay người nhận lấy túi xách, nước mắt tèm nhem, không nhìn rõ gương mặt anh, “Cảm ơn anh.”

Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, lại lấy điện thoại lên xem, là báo thức hàng ngày vang lên, cô tắt đi.

Tề Chính Sâm không rời đi, châm một điếu thuốc.

Chung Nghiên Nguyệt không kìm được nước mắt, dựa vào bả vai anh khóc một trận.

Tề Chính Sâm không hề hỏi gì, đưa tay vỗ gáy cô an ủi.

Hôm nay cô mất kiểm soát như vậy, có lẽ người đàn ông trong lòng cô cũng đến tham dự hôn lễ ngày hôm nay. Trong buổi tối sinh nhật Tần Tỉnh, cô uống rượu xong đột nhiên khóc nức nở, anh lập tức quyết định sẽ kết hôn với cô.

Bởi vì anh không quên được một người phụ nữ mà cũng không có được cô ấy, nếu như trong lòng cô cũng có người khác, vậy cuộc hôn nhân của họ là công bằng rồi.

Chung Nghiên Nguyệt khóc đủ rồi, lau khô nước mắt rồi trang điểm lại, “Tôi đến công ty đây, tối nay còn phải tăng ca,:

Tề Chính Sâm dập đầu thuốc, “Tôi đến nhà Tần Mặc Lĩnh.”

Hai người tách ra, cô đi đến thang máy, anh trở lại hội trường tổ chức hôn lễ.

Trong hội trường hôn lễ, Tần Mặc Lĩnh nắm tay Giản Hàng đi kính rượu trưởng bối, đi đến bàn của viện trưởng Chu.

Viện trưởng Chu chỉ ra điểm thiếu sót của Tần Mặc Lĩnh, cười nói, “Hôm nay cháu định tự phạt mấy ly đây?”

Giản Hàng xấu hổ, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Tần Mặc Lĩnh.

Lúc đó Tần Mặc Lĩnh đưa cô đến bệnh viện tìm viện trưởng Chu khám bệnh, lừa viện trưởng Chu rằng cô choáng váng đầu óc mỗi khi nhìn máy tính cũng như khi xem phim 3D, hôm nay lời nói dối này bị vạch trần trước mặt mọi người rồi.

Có vị trưởng bối tò mò, “Mặc Lĩnh làm chuyện gì xấu rồi vậy?”

Viện trưởng Chu: “Cũng không phải là chuyện xấu, vợ chồng hai đứa đến chỗ tôi khám bệnh, Mặc Lĩnh nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, nói tiểu Hàng say phim 3D. Tôi tin thật rồi. Hai đứa còn nhân đó hỏi tôi, những người bị say màn hình game 3D có trị khỏi được hết các triệu chứng hay không. Ông nói xem có đáng phạt hay không?”

Tần Mặc Lĩnh cười, “Chú Chu, cháu tự phạt ba ly.”

Anh gọi phù rể ‘tra nam’ qua: “Mau kính chú Chu ba ly.”

Viện trưởng Chu nhìn về phía Tần Mặc Lĩnh, “Cháu tự phạt, sao lại để cậu ấy uống thay?”

“Hôm nay cậu ấy tự ăn năn hối cải, đặc biệt qua đây đỡ rượu giúp cháu, cháu phải cho cậu ấy một cơ hội.”

Phù rể ‘tra nam’ đã uống liên tiếp hơn mười ly, quả thực không muốn uống tiếp, “Chú Chu, chú phạt Tần Mặc Lĩnh, nếu cháu uống thay thì thật không thích hợp.”

Viện trưởng Chu cười nói: “Chú cũng thấy để người khác uống rượu thay không được thích hợp lắm, nhưng nếu là cháu uống thay, chú lại thấy vô cùng thích hợp.”

Phù rể ‘tra nam’: “….”

Tất cả trưởng bối ngồi trên bàn đều bật cười.

Viện trưởng Chu chọc mấy người trẻ tuổi, sau đó phất tay, “Mau đi chỗ khác đi.”

Bọn họ qua bàn khác kính rượu.

Chu Nghĩa đến tìm viện trưởng Chu, vừa rồi anh ta nghe bác nói Giản Hàng say màn hình 3D nên qua đây xác nhận lại một chút. Say màn hình 3D không thể chơi game giỏi được.

“Chú, cháu muốn hỏi chú một việc, nghe nói chị Giản Hàng say màn hình 3D rất nghiêm trọng ạ?”

“Nếu không nghiêm trọng, Tần Mặc Lĩnh sao lại đưa Giản Hàng đến bệnh viện chứ? Nhiều nhất chỉ chơi được nửa tiếng đã choáng váng đầu óc rồi.” Viện trưởng Chu liếc nhìn cháu trai, “Cháu cũng say màn hình 3D sao?”

Chu Nghĩa: “…Chú, chú đừng trù ẻo cháu chứ. Nhìn nhận cháu tốt hơn một chút đi.”

Xác định được Giản Hàng chơi game nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ sẽ đau đầu, anh ta căn bản đã đưa ra kết luận, Giản Hàng chỉ là tay gà mờ trong game mà thôi.

Lúc đó cô ngạo mạn, tự phụ chế giễu anh ta chơi game không tốt, đến nay anh ta vẫn còn ghim.

Chu Nghĩa quay lại bàn của mình, cầm ly rượu cụng ly với Lâm Kiêu, “Cậu giúp tôi một việc.”

Lâm Kiêu điềm nhiên như không, “Cứ nói đi, còn khách sáo với tôi nữa đấy.”

“Cậu có biết ID nick game của Giản tổng không?”

“Anh muốn làm gì?”

“Còn làm gì nữa, dẫn cô ta đi chơi game, để cô ấy biết được sai lầm đến nhường nào!”

“…” 

Chu Nghĩa đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên đăng nhập vào game, “Cậu nói cho tôi biết ID của người anh em lợi hại kia đi, khi nào rảnh tôi thỉnh giáo anh ấy một chút.”

Anh ta nài nỉ, “Mau giúp tôi lấy được ID của Giản Hàng, để tôi trộm thêm bạn với cô ấy.”

Lâm Kiêu nói cho Chu Nghĩa biết ID của Olive nhỏ, Chu Nghĩa trực tiếp nhấn thêm bạn bè, đợi đối phương đồng ý.

Điện thoại của Giản Hàng không ở bên người, cũng không có thời gian đăng nhập vào game.

Mãi cho đến 11 rưỡi tối, cô mới cầm đến điện thoại.

Cuối cùng hôn lễ cũng kết thúc một cách viên mãn, sau khi tiễn những người bạn tốt đến biệt thự chơi về xong, cô dựa vào sô pha không muốn động.

Tần Mặc Lĩnh rót một ly nước đem qua, “Em có đói không? Muốn ăn gì?”

“Em không ăn đâu.” Giản Hàng uống một nửa ly nước.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, dây thần kinh hưng phấn của hai người cũng dần dần thuộc về lý trí.

Sau cuộc vui, nên ở cạnh anh như thế nào, đột nhiên Giản Hàng không nắm bắt được chừng mực hợp lý.

Buổi tối mấy chục người đến biệt thự vui đùa ầm ĩ, nhóm phù dâu muốn Tần Mặc Lĩnh nói lời thật lòng, anh có thể lựa chọn không trả lời, có người thay anh uống rượu.

Mẫn Lộ hỏi anh: Muốn nói với Giản Hàng câu gì nhất?

Khâu Tây Văn ở bên cạnh trêu chọc, mô phỏng giọng điệu của Tần Mặc Lĩnh: Muốn nói nhất là, Giản Hàng, sau này đừng có chuyển ra sống riêng.

Có người càng quá đáng hơn: Muốn nói nhất là, Giản Hàng, sau này đừng gây khó dễ với Triệu Nhan Hải nữa, cho anh một cơ hội để thể hiện, để anh làm thay, gây khó dễ chết ông ấy.

Tần Tỉnh suýt thì phụt cười: Mẹ nó cậu là ác quỷ đấy à!

Lúc đó chỉ có Tần Mặc Lĩnh không cười, anh uống một ly rượu vang rồi mới nói, đây là ly rượu đầu tiên anh uống trong ngày hôm nay.

Uống xong, anh nói: Điều tôi muốn nói với cô ấy nhất là, anh yêu em.

Trong tiếng cười đùa ầm ĩ, Tần Mặc Lĩnh hôn cô.

Có lẽ là do không có trưởng bối ở đây, anh cũng không mất tự nhiên như trong hôn lễ nữa, trực tiếp hôn lên môi cô.

Không biết câu ‘Anh yêu em’ của anh, là lời thật lòng, hay là vì cho cô mặt mũi trước bạn bè.

Giản Hàng đặt ly nước xuống, cùng anh lên lầu.

Tần Mặc Lĩnh nắm tay cô, bước lên cầu thang phủ đầy hoa tươi.

“Ngày mai em không đến công ty đấy chứ?” Anh hỏi.

“Em không.” Cô có cuồng công việc hơn nữa cũng không đến độ sẽ đi làm ngay sau ngày tổ chức hôn lễ.

Tần Mặc Lĩnh nhắc cô, “Em nhớ tắt báo thức đi, ngày mai ngủ thêm một lát.”

Giản Hàng vẫn chưa làm được việc thân mật làm nũng với anh, nói rằng ông xã giúp em tắt với. Cô không nói gì cả, đưa điện thoại của mình cho anh.

Tần Mặc Lĩnh mất vài giây phản ứng mới hiểu được, là cô muốn anh tắt báo thức giúp mình.

Anh không biết mật khẩu điện thoại của cô, “Anh và em là vợ chồng, không phải cặp sinh đôi.”

Giản Hàng: “….” Cô mơ mơ hồ hồ, không nghe hiểu ý anh nói là gì. Anh chỉ uống một ly rượu vang, không đến nỗi uống say.

“Không mở khoá màn hình của em bằng gương mặt anh được.” Anh nói.

Giản Hàng lập tức hiểu ra, anh muốn hỏi cô mật khẩu điện thoại, cô nói cho anh biết.

Tần Mặc Lĩnh nhớ rõ sáu con số ấy, nhập mật khẩu mở khóa, giúp cô tắt báo thức.

Trở lại phòng ngủ, Giản Hàng cởi lễ phục đi tắm.

Tần Mặc Lĩnh cầm thuốc lá và tàn thuốc đi đến ban công, anh rất ít khi hút thuốc ở nhà, càng sẽ không hút thuốc trước mặt Giản Hàng.

Hôm nay ánh mắt cô chưa từng rời khỏi anh, khiến anh có một ảo giác, cô đối với anh không chỉ đơn thuần là để tâm.

Hút xong một điếu thuốc, mẹ anh gửi tin nhắn đến.

[Mấy đứa vẫn ầm ĩ ở chỗ con sao?]

[Họ vừa về rồi ạ.]

Thẩm Tĩnh Vân: [Ngày mai con và tiểu Hàng cứ nghỉ ngơi đi, không cần phải đặc biệt qua đây, đúng lúc mẹ cũng muốn nghỉ ngơi, bận hôn lễ của hai đứa còn mệt hơn cả khi mẹ kết hôn nữa.]

[Được ạ, mẹ ngủ sớm đi.]

[Mẹ còn lâu mới ngủ, bố con đang mở xem lại video đám cưới ngày xưa, ông ấy nói muốn xem lại để hồi tưởng một chút.]

Tần Mặc Lĩnh: [Không phải bố nói điều hối hận nhất chính là đã kết hôn rồi sinh con ra sao?]

Thẩm Tĩnh Vân cười, [Con không nắm đúng trọng tâm rồi, ông ấy không hối hận về việc kết hôn.]

Tần Mặc Lĩnh: “…” Chỉ hối hận vì đã sinh anh ra.

Anh khoá màn hình điện thoại, dập thuốc rồi quay về phòng.

Giản Hàng vẫn đang ở trong phòng tắm, anh đẩy cửa bước vào, cô đang gối đầu lên thành bồn tắm mà thiếp đi.

Trong mơ hồ nghe thấy được tiếng bước chân, Giản Hàng mở mắt, “Mấy giờ rồi anh? Em ngủ bao lâu rồi?”

“Chưa được bao lâu.” Tần Mặc Lĩnh kéo cô dậy, dùng khăn tắm bọc lấy người cô.

“Không cần ôm em, em tự đi ra, anh tắm đi.” Giản Hàng đi sấy tóc, mí trên mí dưới đang đánh nhau.

Nghi thức cuối cùng không được tiến hành, hai người đều mệt, mấy đêm ngủ không ngon, hôm nay vừa nằm lên giường chưa kịp nghĩ ngợi gì đã thiếp đi rồi.

Trưa ngày hôm sau, Giản Hàng ngủ đến khi tự tỉnh dậy.

Hai tiếng trước Mẫn Lộ và Khâu Tây Văn gửi tin nhắn cho cô, hai người đã đến sân bay rồi.

Giản Hàng gọi video qua: “Không phải hai cậu nói qua hai, ba ngày nữa mới đi sao!”

“Nếu không nói như vậy cậu lại muốn dậy sớm đi tiễn bọn tớ. Mấy ngày nay cậu đều không ngủ ngon, hôm nay nghỉ ngơi đi.”

“Năm mới hai cậu có về không?”

“Cũng khó nói, nếu bận chắc là không.”

Mẫn Lộ đồng ý với cô, “Tiệc chúc mừng thành công của bộ phận số Bốn, dù cho ở chân trời góc bể, tớ và Tây Văn cũng sẽ trở lại.” Cô đung đưa chiếc mô hình ‘Tiên nữ bọt gas” trước camera, “Mang theo bên mình, vô cùng thoải mái.”

Lòng Giản Hàng giống như vừa uống nước ép măng cụt vậy, vừa chua vừa ngọt, “Phương Nam nói, hôm qua tham gia hôn lễ của tớ có linh cảm mới về biển rộng sao trời.”

Mẫn Lộ háo hức: “Vậy tớ sẽ đợi hệ liệt biển rộng sao trời được đưa ra thị trường.”

Khâu Tây Văn chen vào ống kính, “Tiệc chúc mừng hôm đó, để Tần Mặc Lĩnh tự mình xuống bếp nấu ăn cho bọn tớ.”

Giản Hàng cười: “Được.”

Sản phẩm còn chưa được đưa ra thị trường, cô không dám hi vọng xa vời về tiệc chúc mừng thành công.

Bọn họ chuẩn bị lên máy bay, Giản Hàng kết thúc cuộc gọi.

Tần Mặc Lĩnh đang ở dưới lầu sắp xếp quà cưới, quá nhiều quà tặng, anh và quản gia cùng người làm, tổng cộng có sáu người, sắp xếp cả một buổi sáng vẫn chưa xong.

Giản Hàng đi đến phòng làm việc, mở máy tính xử lý email quan trọng.

Trịnh Viêm Thúc gọi đến, “Giản tổng, thật xin lỗi, làm phiền cô rồi.”

“Không sao, anh nói đi.”

Chuyện Trịnh Viêm Thúc muốn nói có liên quan đến Triệu tổng ở Tô Thành, sáng nay Triệu tổng chuyển vào tài khoản của bộ phận số Bốn một khoản tiền lớn, ban đầu bên tài chính còn tưởng phía ông gửi nhầm, nhưng Triệu tổng gọi lại, nói không có gửi nhầm, mà muốn chuyển tiền vào tài khoản của bộ phận số Bốn, là tiền trả trước cho sản phẩm của tháng một sang năm.

“Hôm qua ông ấy có đến tham gia hôn lễ, trở về lập tức chuyển khoản, cô và ông ấy có trao đổi lợi ích gì sao?”

Giản Hàng nói: “Hôm qua ông ấy nói với tôi không được ba câu.”

Trịnh Viêm Thúc: “Vậy là Triệu Nhan Hải nói cho ông ấy biết tin tức rồi.”

Sau khi Triệu tổng chuyển khoản, La tổng ở Giang Thành cũng suy nghĩ xem có chuyển khoản hay không, bây giờ chuyển khoản mặc dù là đặt cọc, nhưng bộ phận số Bốn cũng sẽ cho họ chi phí hỗ trợ.

Lần nhập hàng vào tháng một, hoạt động cũng được tổ chức mạnh mẽ, tỷ lệ trúng thưởng mô hình cũng cao hơn.

Nhà phân phối coi trọng tiềm năng của nước ngọt có gas, đối với họ mà nói là chuyện tốt, nhưng sợ rằng kỳ vọng của các nhà phân phối quá lớn, nếu không đạt được như dự kiến, sẽ gây cảm giác hụt hẫng.

Vô hình sẽ gây áp lực cho bộ phận số Bốn bọn họ.

Giản Hàng bảo anh ấy không cần lo lắng, “Khoảng hai, ba ngày nữa tôi sẽ đi làm, tất cả những người nhìn qua mô hình đều vô cùng hài lòng, có thể để Chu Nghĩa đặt hàng rồi. Phía bên anh phối hợp với kế hoạch của bộ phận thị trường, làm tốt công tác quảng cáo ở thị trường các khu vực.”

Làm theo từng bước một, doanh thu năm sau sẽ không tệ.

Sau khi cúp điện thoại, cô đăng xuất khỏi hòm thư.

Tần Mặc Lĩnh lên lầu tìm cô, đến phòng ngủ không thấy cô đâu, “Giản Hàng?”

Cô gấp laptop lại, không để anh mất hứng, cô đi đến giá sách tiện tay cầm lấy một cuốn.

“Em lại bận công việc sao?”

“Không có, em tìm sách đọc.” Cô vẫy vẫy cuốn sách trên tay.

Tần Mặc Lĩnh rút cuốn sách trên tay cô ra, ném lên bàn.

Cuộc vui đã qua, nghỉ ngơi một đêm rồi, ngủ đến khi tự tỉnh dậy, tinh lực cũng dần được hồi phục. Không có sự trêu đùa của người ngoài nữa, anh muốn biết được, rốt cuộc tình cảm của cô đối với anh là như thế nào.

Giản Hàng yên lặng nhìn anh, cũng nghĩ một việc giống anh. Câu nói “Anh yêu em” của anh tối qua, hôm nay có còn được tính không.

Tần Mặc Lĩnh nắm lấy tay cô, khẽ tách kẽ tay, mười ngón tay đan nhau.

Những lời muốn hỏi cô, đến bên miệng nhưng chẳng thể thốt lên. Có những lời mặc dù đã chuẩn bị sẵn trong lòng rồi, nhưng lúc chuẩn bị nói mới lại phát hiển, nếu nói ra rồi sẽ phá hỏng bầu không khí.

Anh ngậm môi cô, vừa hôn vừa đi về phía phòng ngủ.

Nghi lễ cuối cùng còn thiếu ngày hôm qua, bây giờ bù lại.

Giản Hàng mặc chiếc váy ngủ hai dây màu xanh nước biển, hai người vừa hôn vừa đến phòng ngủ.

Khoá cửa lại.

Chiếc váy ngủ hai dây bị vứt lên chiếc ghế ở đuôi giường.

Chiếc sơ mi đen trên người Tần Mặc Lĩnh chuyển qua người cô, trên chiếc áo còn vương hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh.

Giản Hàng nhìn người đang ở trên mình, Tần Mặc Lĩnh chống tay ở hai bên người cô, cũng rũ mắt nhìn cô.

Anh hỏi cô, “Em có gì muốn nói với anh không?”

Hơi thở của Giản Hàng khẽ ngưng lại trong giây lát, cố gắng lấy dũng khí, cô nói: “Em yêu anh.”

Giây phút câu nói ấy vừa cất lên, Tần Mặc Lĩnh nhìn vào đôi mắt cô, muốn cô.

Cô ôm chặt eo anh.

Anh cúi đầu hôn cô.
Nhấn Mở Bình Luận