Hứa Phong Đàm vừa băng bó sơ qua vết thương cho cô, vừa nhắc nhở cô.
Chúc Tự Đan khá bất ngờ, anh ấy không cưỡng ép cô như trước, không dùng những câu nói khiến người khác bị tổn thương, càng không khiến người khác cảm thấy bị gò ép hay có lỗi. Chẳng lẽ Hứa Phong Đàm đã thay đổi rồi sao? Khi cô nhìn từng hành động dịu dàng của anh như sợ cô đau, rồi còn nhìn mình với ánh mắt thâm tình, vô tình nó khiến cho cô bị siêu lòng.
Hứa Phong Đàm lên tiếng nhắc nhở cô:
- Chúc Tự Đan, ngồi nghỉ một lát đi, tôi đưa em về.
Anh không muốn đề cập tới ly hôn nhưng Chúc Tự Đan lại chủ động nói:
- Hứa Phong Đàm.
Nghe thấy cô gọi tên, anh liền chú ý tới.
- Hả?
Sau khi bình tĩnh, cô mới nói:
- Tôi đồng ý hẹn hò với anh một ngày, sau đó thì chúng ta sẽ ly hôn, không ai liên quan đến ai. Tôi quá mệt mỏi rồi.
Hứa Phong Đàm đượm buồn, biểu cảm này của anh, cô chưa nhìn thấy bao giờ. Tận trong đáy lòng, cô cũng cảm thấy buồn man mác.
Anh thở dài một hơi, rồi gật đầu đồng ý.
***
Cứ thế mà họ đã bắt đầu hẹn hò ngay vào hôm nay. Cả Chúc Tự Đan và Hứa Phong Đàm đều vứt bỏ mọi phiền muộn lại mà chạy trốn khỏi thành phố, đến một vùng biển ngoại thành.
Hà Tỉnh Hoà đã gọi điện cho Chúc Tự Đan vô số lần nhưng cô đã sớm tắt nguồn điện thoại rồi, ngay cả Hứa Phong Đàm cũng vậy, anh cũng đã bỏ bê công việc, mặc cho Đường Tam đã gọi rất nhiều lần.
Buổi đêm, Chúc Tự Đan đi bộ dọc bờ biển, theo ngay sau đó là Hứa Phong Đàm, anh cũng lặng lẽ nhìn theo bóng lưng gầy kia một cách đầy trìu mến.
Thỉnh thoảng thì Chúc Tự Đan lại quay lại nhìn anh, nhưng có lẽ do trời quá tối, lại là cuối thu, chỉ có một chút ánh sáng từ ánh trăng khuyết, căn bản là anh cũng chẳng nhìn rõ được biểu cảm của cô.
Chúc Tự Đan nhìn anh với ánh mắt đầy đau thương, cô từng cho rằng, anh gặp cô sớm hơn một chút, hoặc anh đối xử với cô bớt tàn nhẫn hơn, có lẽ cô sẽ yêu anh, yêu anh rất nhiều.
Bây giờ, mối quan hệ của họ không thể chữa lành được nữa rồi, phải làm sao mới có thể cứu vãn?
Câu trả lời là không thể. Vì thế, cô lựa chọn đồng ý hẹn hò một ngày, coi như là thưởng cho bản thân đi.
- Phong Đàm, sao anh đi chậm vậy?
Hứa Phong Đàm khá ngạc nhiên vì cô lại có thể đối xử tự nhiên với anh như thế. Anh cũng chẳng muốn quan tâm thêm, thời gian chỉ còn lại chưa tới một ngày, anh nên tận dụng nó.
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, anh liền đáp lại cô:
- Đan Nhi, anh chỉ cần bước vài bước là tới chỗ em rồi.
- Đừng mơ.
Chúc Tự Đan chạy nhanh nhất có thể để không bị anh bắt kịp mình nhưng có lẽ cô đã quá khinh thường anh rồi, vì anh chỉ cần tốn vài giây là đã bế bổng cô lên rồi.
Cả không gian chỉ có tiếng cười của họ mà thôi, trong giây phút nông nổi, Chúc Tự Đan đã cúi đầu xuống hôn anh, là một nụ hôn thắm thiết.
Hứa Phong Đàm rất thụ hưởng, anh đỡ chặt cô rồi hạ cô xuống nền cát mịn, sau đó ghì chặt cổ của cô xuống mà tham luyến nhiều hơn.
Chẳng biết từ lúc nào, Hứa Phong Đàm đã cùng Chúc Tự Đan thuê một phòng nghỉ tại khách sạn.
Anh khẽ đặt cô xuống giường rồi hôn nhẹ lên môi mọng của cô. Bàn tay anh bao trọn vòng eo thon của Chúc Tự Đan, có lẽ do quá mạnh mẽ mà cô buộc phải lên tiếng:
- Đau.
Hứa Phong Đàm bất giác nhận ra, anh liền thả lỏng sức nắm của mình hơn, sau đó di chuyển bàn tay to lớn mà sờ nhẹ lên má của cô. Hai người nhìn nhau say đắm, ánh mắt chứa chan đầy thâm tình.
Chúc Tự Đan cũng theo thói quen mà đặt tay lên cổ anh, nhắm chặt mắt lại rồi giao phó cho anh.
Hứa Phong Đàm theo đà mà đặt một nụ hôn lên má cô, tiếp đó là bờ môi mọng, chiếc mũi nhỏ nhắn, kể cả đôi mắt đay run lẩy bẩy kia nữa.
Môi lạnh của anh đi đến đâu đều như một dòng điện len lỏi khắp cơ thể của cô, thỉnh thoảng cơ thể của Chúc Tự Đan khẽ run lên, làm cho Hứa Phong Đàm bật cười.
Khi đó, Chúc Tự Đan lại càng xấu hổ hơn.
- Đừng cười nữa. Em…
Câu nói chưa dứt, Hứa Phong Đàm nhắm chuẩn xác môi cô mà hôn ngấu nghiến, răng lưỡi của anh càn quét khắp khoang miệng thơm tho của cô. Đối phương cũng rất phối hợp, vụng về đáp lại.
Quần áo của họ nhanh chóng rơi lả tả dưới đất, trên người chẳng còn mảnh vải che thân nào, Hứa Phong Đàm cũng nhanh chóng khẽ nâng người của cô lên rồi bắt đầu màn dạo đầu một cách cẩn thận.
Chưa bao giờ, Chúc Tự Đan cảm thấy mình được trân trọng tới như vậy.
Cho tới khi chín muồi, Hứa Phong Đàm liền xâm nhập vào cơ thể của cô một cách đột ngột, Chúc Tự Đan bị sốc nên khẽ rên lên thành tiếng:
- Á.
Hứa Phong Đàm ôm chặt cô, vừa ra vào chậm rãi lại vừa thủ thỉ bên tai của cô mà an ủi:
- Không sao đâu, anh sẽ nhẹ nhàng nhất có thể.
Dưới bụng của cô đang dần thích nghi với tốc độ của anh nhưng còn anh thì khác, cảm giác vẫn chưa đủ, anh liền ôm chặt lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô như báo trước rồi ra sức luân động một lần nữa.
Chúc Tự Đan bặm chặt môi lại để tránh phát ra âm thanh kỳ quái nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà kêu thành tiếng:
- Ưm, nhanh quá rồi.
Hứa Phong Đàm càng bị tiếng kêu nỉ non kia kích thích nhiều hơn, anh không những không chậm lại mà còn mạnh mẽ tiến sâu hơn, dường như muốn hoà làm một với cô vậy.
- Xin lỗi, anh không nhịn được nữa rồi.
Khi nghe thấy câu này thì Chúc Tự Đan liền biết, anh ấy lại chuẩn bị một đợt sóng mới, cô thừa biết sức khoẻ và sức bền của anh, chỉ có cô là yếu đuối ôm chặt anh thôi.
Mồ hôi của Hứa Phong Đàm lăn dài trên lưng, trán của Chúc Tự Đan cũng lấm tấm mồ hôi sau một thời gian dài ân ái bên nhau.
Sau cùng, anh giúp cô lau người qua loa rồi hai người họ ôm nhau đi ngủ một cách hạnh phúc.
Có lẽ đây sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng của họ trước khi chấm dứt mối quan hệ đau thương này.
- Hứa Phong Đàm, hãy sống có ý nghĩa hơn nhé.
- Chúc Tự Đan, phải sống thật hạnh phúc nhé.