Edit: Quân Ly
"Không nói?"
Kiên nhẫn của Mặc Lâm Uyên dần dần hao hết, hắn híp mắt nói,
"Ngày hôm trước Hoàng Tổ Mẫu xúc động huyết tẩy chùa Thiên Thụ, hay là hôm nay cũng muốn buộc trẫm xúc động một lần huyết tẩy cung đình?"
Trong mắt hắn sát khí bức người, Triệu Vân Cầm run run vội vàng nói,
"Ai gia nói cho ngươi, nói cho ngươi.
Chính là......"
Bà trước nay không nghĩ tới một ngày mình sẽ bị một đứa nhỏ dọa mất mật, nhưng vì thoát thân bà cũng không có biện pháp khác.
"Phụ hoàng ngươi......!Phụ hoàng ngươi hắn ở trong cung! Hắn ở hoàng lăng!"
Mà hoàng lăng chính là nơi cung phụng hoàng đế, sợ Mặc Lâm Uyên hiểu lầm, Triệu Vân Cầm lo lắng nói,
"Hắn còn sống! Ai gia không giết hắn!"
Lúc này tâm tình Mặc Lâm Uyên nói không nên lời, vốn dĩ hắn chuẩn bị tốt tinh thần là phụ hoàng đã chết.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện chính mình còn có người thân quan trọng tồn tại, tâm đột nhiên nhảy dựng lên!
Mà hoàng lăng! Phụ hoàng thế nhưng ở bên người hắn?
Hắn liếc mắt nhìn thật sâu Triệu Vân Cầm một cái, không trì hoãn liền ném mảnh nhỏ trong tay, xoay người dẫn người đi mất.
Hắn vừa đi, Triệu Vân Cầm liền động, chân trần chạy xuống giường, liên tiếp liên thanh phân phó,
"Mau! Ai gia muốn xuất cung! Lập tức đi chuẩn bị!"
Bà không thể lại ngốc tại trong cung, bằng không mọi lúc đều có thể mất mạng!
Thời điểm Mặc Lâm Uyên dẫn người đi hoàng lăng, Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã ra cung, Mặc Lâm Uyên nghe được tin tức nhíu nhíu mày liền vứt ra sau đầu, hai mắt nhìn chằm chằm cửa đá thật lớn trước mắt.
"Người tới, mở cửa ra!"
Nơi này là nơi lão tổ tông Mặc gia an giấc ngàn thu, tình hình chung là tuyệt đối không thể mở ra, nhưng Mặc Lâm Uyên lúc này mặt trầm như tích nước, cấm quân cái gì cũng chưa nói liền làm theo.
Mà cửa hoàng lăng bị mở ra, bên trong để lộ ra một cỗ hơi thở âm hàn, Mặc Lâm Uyên dẫn người đi vào tìm.
Rốt cuộc rất sâu bên trong hoàng lăng hắn tìm được một nam nhân bị nhốt ở nhà lao, làm hắn ngoài ý muốn chính là trong nhà lao còn có một người đầu bù tóc rối.
Mặc Lâm Uyên nhận ra, đó là muội muội lúc trước hắn muốn mang đi......!Nhưng nàng phản bội hắn, một màn trước mắt thực rõ ràng, nàng phản bội hắn cũng không có được chỗ tốt gì, còn sống không bằng tên ăn mày!
Đại đội nhân mã trong nhà lao đều kinh sợ, trong đó tiểu cô nương kia nhỏ hơn Mặc Lâm Uyên nửa tuổi, nàng nhìn Mặc Lâm Uyên sửng sốt, đôi mắ đen nhánh hiện ra hoảng sợ, sau đó đột nhiên biến thành kinh hỉ!
"Hoàng huynh?! Ngươi là hoàng huynh đúng không? Hu hu hu......!Hoàng huynh! Ta là Tiểu Điệp đây!"
Nàng nói xong, nàng phía sau nam nhân kia cũng vén tóc rối nhìn lại đây, hai mắt nháy mắt trừng to! Hắn run run rẩy rẩy hỏi,
"Ngươi......!Ngươi là Uyên Nhi! Uyên Nhi! Mau, cứu ta! Cứu phụ hoàng!"
Mọi người cùng nhau tiến vào cũng chưa nghĩ đến nơi vốn nên cung phụng người chết thế nhưng còn có hai người sống, hơn nữa nhìn dáng vẻ bọn họ thế nhưng là lão hoàng đế "Ôm bệnh trên giường", còn có công chúa "Mất tích" đã lâu! Đây là có chuyện gì?
Mặc Lâm Uyên nhìn bọn họ, thần hồn trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Lúc trước bên người phụ hoàng là cẩm y ngọc thực thế nào? Trước thốc sau ôm lấy vô số mỹ nhân, hắn cũng chỉ là một đứa con trong nhóm con của hắn mà thôi.
Mà hiện giờ, ngắn ngủn mấy năm, thương hải tang điền*, những hoàng tử đó đều đã chết, phụ hoàng cũng trở nên già nua gầy ốm, không còn nửa điểm phong thái.
(*): Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.
Tuy rằng chuyện cũ không thể quay đầu, nhưng cốt nhục thân tình, vẫn là làm cảm xúc Mặc Lâm Uyên dao động vài phần.
Hắn vội vàng để người đưa bọn họ ra, trong lòng lại rất tiếc nuối, phụ hoàng cùng muội muội đều tồn tại, nhưng hắn mẫu hậu nghiêm khắc lại đáng buồn rốt cuộc không về được.
Lại thấy ánh mặt trời, Mặc Thế Văn kích động mà khóc lóc thảm thiết! Mặc Điệp cũng kêu khóc, hoàn toàn không có bộ dáng mà công chúa nên có.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Bọn họ bị nhốt 5 năm! 5 năm này, cái gì khí độ đều không có, chỉ để lại nhân tính cơ bản nhất khao khát.
Bọn họ vốn dĩ còn muốn ôm Mặc Lâm Uyên khóc rống, nhưng Mặc Lâm Uyên trước mắt làm cho bọn họ thực xa lạ, đặc biệt là quý khí trên người Mặc Lâm Uyên làm cho bọn họ tới gần dũng khí cũng không có.
Mặc Lâm Uyên cũng không có ý tứ muốn thân cận cùng bọn họ, với hắn mà nói thân cận nhất chính là mẫu hậu, phụ thân ấn tượng rất ít, bởi vì trong trí nhớ lúc hắn năm tuổi, người nam nhân này xuất hiện không nhiều lắm.
Cho dù muội muội.
Mặc Lâm Uyên híp híp mắt, từ khi nàng bán đứng mình, hắn đối với nàng cũng đã không có bất luận cảm tình gì đáng nói.
Lúc này cứu nàng, chẳng qua là ngoài ý muốn với tùy tay mà thôi, nhưng mặt Mặc Điệp cùng mẫu hậu tương tự nhau vẫn là làm thái độ Mặc Lâm Uyên đối với nàng hòa hoãn không ít.
Mặc Lâm Uyên phất tay để người đưa bọn họ dẫn đi rửa sạch, sau đó liền mang theo cảm xúc phức tạp trở về.
Trên đường, hắn nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu vừa ra cung liền đi thẳng đến Triệu phủ, lại còn dùng trọng binh bảo hộ, không khỏi lạnh lùng cười.
Thái Hoàng Thái Hậu tác oai tác quái nhiều năm như vậy không nghĩ tới còn có một ngày chạy vắt giò lên cổ, cũng không uổng công hắn mấy ngày nay lo lắng giá họa, chính mình dưỡng quả đắng để bà ta nhấm nháp một chút!
Lúc sau trở về Dạ Mộc đã tỉnh, Mặc Lâm Uyên nhìn đến nàng trong nháy mắt cảm xúc liền thư hoãn không ít.
Thời điểm ăn cơm hắn chậm rãi nói những chuyện phát sinh hôm nay cho nàng.
"A? Phụ hoàng ngươi và muội muội?"
Dạ Mộc rối rắm, bởi vì ở quyển sách kia, Mặc Lâm Uyên căn bản không có phụ hoàng và muội muội......!Nói cách khác, trước khi Mặc Lâm Uyên quật khởi thì đã chết, bằng không cũng sẽ không được nhắc tới, mà nay hai người không có ở truyện ký lại xuất hiện, cũng không biết là tốt hay xấu.
"Ừm."
Trong lòng Mặc Lâm Uyên kỳ thật cũng có chút kỳ quái,
"Ta không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào......"
Trong mắt thiếu niên có ít mê mang, Dạ Mộc thấy thế cười vỗ vỗ bờ vai của hắn!
"Đây là chuyện tốt mà! Trên thế giới lại nhiều thêm hai người thân của ngươi không tốt sao? Ngươi hẳn là cao hứng."
Mặc Lâm Uyên nghe vậy mím môi, kỳ thật hắn rất muốn nói trên thế giới này hắn chỉ cần nàng là người thân của hắn là đủ rồi.
Hắn duỗi tay gắp đồ ăn cho Dạ Mộc, nhíu mày nói,
"Bọn họ bị nhốt 5 năm, cũng không biết 5 năm này bọn họ biến thành bộ dáng gì, nhưng mà mặc kệ thế nào, ta hy vọng ngươi rõ ràng, bọn họ đều không có quan trọng bằng ngươi.
Cho nên ngươi phải tốt lên sớm chút."
Mặc Lâm Uyên chỉ có đối mặt với Dạ Mộc mới nói hơi nhiều một chút, Dạ Mộc trong lòng ấm áp, dùng sức gật đầu, không cần nghĩ ngợi nói,
"Ở thế giới này, ngươi cũng là người quan trọng duy nhất của ta! Ngươi hiện tại thân thể còn bị thương, ngươi cũng ăn nhiều một chút!"
Nói xong nàng gắp cho Mặc Lâm Uyên một cái đùi gà lớn!
Thấy Dạ Mộc tỉnh lại tính cách khôi phục hoạt bát, Mặc Lâm Uyên thật cao hứng, hắn cũng cảm thấy chính mình cần nỗ lực, không nên luôn để Dạ Mộc giúp hắn, hắn cũng muốn bảo hộ thật tốt cho nàng.
Nghĩ đến đây, phụ hoàng hay muội muội mang đến gian nan khổ cực hết thảy biến mất, hắn lộ ra một chút tươi cười ngượng ngùng, cúi đầu ăn đồ ăn Dạ Mộc gắp cho..