Chương 137: Rốt cuộc cũng nhìn thấy
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Giang Long, trong một căn phòng vô cùng xa hoa, Giang Cung Tuấn đã thay một bộ Âu phục mới tinh trị giá hàng trăm triệu. Tần Tương đang chỉnh lại cà vạt cho anh.
Sau khi khoác lên mình bộ Âu phục, trong nháy mắt, khí chất của Giang Cung Tuấn đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
Trước đó, Giang Cung Tuấn là một người đàn ông của gia đình. Còn bây giờ, anh đã trở thành một doanh nhân thành đạt.
“Cậu, cậu chủ…” Sau khi giúp Giang Cung Tuấn thắt cà vạt, Tần Tương ngẩng đầu nhìn Giang Cung Tuấn, trên gương mặt lộ rõ vẻ nghỉ hoặc: “Vì sao anh lại muốn che giấu thân phận của mình?”
Giang Cung Tuấn cười cười. Về vấn đề này, anh không muốn giải thích nhiều. Bởi vì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết là tại sao nữa. Có lẽ là do anh quá khao khát một cuộc sống bình thường chăng?
Đúng lúc này, ầan Nam bước vào.
“Cậu chủ, cô Sở Vĩ tới, đi cùng còn có một người tên là Hứa Linh, đến đây để ứng tuyển vị trí phó tổng giám đốc, cô ta cũng muốn gặp cậu”
“Hứa, Hứa Linh sao?” Giang Cung Tuấn hơi sững sờ.
Một bóng hình lập tức xuất hiện trong tâm trí anh. Mười năm trước, Giang Cung Tuấn vừa mới tốt nghiệp trung học. Khi đó, anh đã làm quen với một bạn nữ cùng trường, tên của cô ãy là Hứa Linh. Hai người yêu đương được khoảng chừng nửa năm trời. Tình yêu thời tuổi trẻ luôn là những rung động khó quên nhất.
Giang Cung Tuấn lắc lắc đầu, khẽ lẩm bẩm: “Sẽ không phải là trùng hợp như vậy chứ?”
Tần Nam hỏi: “Cậu chủ, cả hai người họ đều muốn gặp cậu, hơn nữa họ lại đi cùng nhau. Vậy cậu muốn gặp cả hai cùng một lúc, hay là gặp từng người một thế ạ?”
Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cứ để cho Sở Vi vào trước đi”
“Vâng” Tần Nam lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Tần Tương cũng theo sát phía sau.
Khu vực chờ bên ngoài phòng tổng giám đốc.
Tần Nam đi tới, cười nói: “Cô Sở Vi, tổng giám đốc mời cô vào gặp”
Nghe vậy, cơ thể Đường Sở Vi khẽ run lên.
Cuối cùng… Cuối cùng thì cô cũng gặp được anh ấy rồi ư?
Hứa Linh nhíu mày, hỏi: “Vậy còn tôi thì sao?”
“Cô Hứa, tổng giám đốc không gọi cô. Không phải là cô đến ứng tuyển vị trí phó tổng giám đốc hay sao, mời cô đi cùng tôi.”
Hứa Linh đúng là đến để ứng tuyển vị trí phó tổng giám đốc, nhưng đồng thời, cô ta cũng muốn gặp mặt tổng giám đốc của tập đoàn Giang Long. Cô ta muốn biết, liệu vị tổng giám đốc này có phải là bạn trai cũ của mình hay không.
“Tôi muốn gặp tổng giám đốc”
“Cô Hứa, chủ tịch chỉ nói rằng cho cô Sở Vĩ đi vào mà thôi. Cô cứ đi phỏng vấn trước đi, nếu như được nhận vào, thì sớm muộn gì cô cũng có thể gặp được cậu ấy”
Nói xong, ông ta quay người nhìn Tần Tương, phân phó cô ta: “Tần Tương, cháu đưa cô Sở Vi đi gặp cậu chủ đi”
“Vâng.”
Tần Tương nhìn Đường Sở Vi một chút, bị dung mạo của cô làm cho kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Sau đó, cô ta lập tức lấy lại tinh thân: “Mời đi theo tôi”
Đường Sở Vi hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.
Dưới sự dẫn đường của Tần Tương, cô tiến vào trong văn phòng của tổng giám đốc.
Đó là một căn phòng vô cùng rộng lớn, đứng trước tấm kính pha lê là một người đàn ông mặc Âu phục, dáng người thẳng tắp.
Anh đứng trước ô cửa kính, nhìn về phía thành phố.
“Tổng giám đốc, cô Sở Vi đã đến rồi”
Giang Cung Tuấn đưa lưng về phía Tần Tương, khoát tay nói: “Tôi đã biết, cô ra ngoài đi”
“Vâng” Tần Tương quay người rời đi.
Đường Sở Vi đứng trong văn phòng, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình. Người này cao khoảng một mét tám mươi, mặc một bộ Âu phục màu trắng, tóc cắt ngắn húi cua. Tuy Đường Sở Vi không nhìn thấy mặt người đàn ông, thế nhưng, từ bóng lưng này,cố có thế đoán được, vị tổng giám đốc này chắc chắn sẽ có một gương mặt vô cùng tuấn tú.
Giờ phút này, Đường Sở Vi có hơi hồi hộp.
“Anh…”
Cổ họng cô hơi nhúc nhích, thế nhưng chỉ thốt ra được một từ “anh”.
Lúc này, Giang Cung Tuấn mới xoay người lại.
Đường Sở Vi nhìn chằm chăm anh, không chớp mắt.
Thế nhưng, ngay lúc Giang Cung Tuấn quay người, cô cảm thấy vô cùng thất vọng. Đường Sở Vi không thể chiêm ngưỡng được dung nhan của Giang Cung Tuấn, bởi vìanh đang đeo một chiếc mặt nạ, không phải là mặt nạ quỷ như trước đó, mà là một chiếc mặt nạ màu bạc, che một nửa khuôn mặt, chỉ để lộ con.mắt, cái mũi, đôi môi và cái cằm ra ngoài.
Sau khi Giang Cung Tuấn quay lại, anh nhìn chằm chăm về phía Đường Sở Vi. Anh thấy được sự hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Giang Cung Tuấn khẽ cười một tiếng: “Đừng câu nệ, cứ ngồi xuống đi”
Lúc này, Đường Sở Vi mới kịp phản ứng, cô nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong văn phòng.
Giang Cung Tuấn đi tới, ngồi đối diện với cô.
“Anh, anh Giang, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi trong khoảng thời gian này” Đường Sở Vi mở miệng, giọng nói có hơi run rẩy.
Có thể dễ dàng nhận thấy, hiện tại cô đang vô cùng bồn chồn, lo lắng.
Giang Cung Tuấn giơ tay lên: “Nếu như không nhờ có cô, vậy thì mười năm trước tôi đã táng thân trong biển lửa rồi. Tôi biết rõ, mười năm nay cô đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, trải qua rất nhiều khó khăn. Những gì tôi làm, căn bản cũng không đủ để đền bù những tổn thất mà cô đã phải gánh chịu.”
Lời nói này của Gian Cung Tuấn chính là lời thật lòng. Công ơn của Đường Sở Vĩ, cả đời này anh cũng không quên.
Đường Sở Vi mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn Giang Cung Tuấn.
Người đàn ông ngồi đối diện mặc một bộ vest màu trắng không tì vết, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, trên người toát ra một loại khí chất mà một người bình thường không thể có được.
Đây là khí chất của một thượng vị giả lâu năm, chúng vô tình lan ra không khí khiến cho người ta nghẹt thở.
Yết hầu của cô khẽ động đậy, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
Cô muốn nói, tôi có chồng rồi, xin anh hãy mang quà về cho.
Nhưng, khí thế toát ra từ người Giang Cung Tuấn quá mạnh mẽ, quá thu hút người khác. Cô đã bị khí chất này của anh thu hút mất rồi.
Nếu như, người này là chồng của mình thì tốt quá. Trong lòng cô bỗng nảy ra một suy nghĩ ngớ ngẩn.
Cô lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ đó đi, nói: “Tôi, tôi có thể xem mặt anh được không?”
Đường Sở Vi rất muốn được nhìn xem vị cậu Giang thần bí này rốt. cuộc có dáng vẻ như thế nào.
“Quạn trọng sao?” Giang;Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi.
“Hả?” Đường Sở Vi có hơi bất ngờ.
Giang Cung Tuấn nói tiếp: “Tôi biết mục đích cô đến đây hôm này là vì món quà mà tôi đã đã gửi đến nhà họ Đường ngày hôm qua. Thứ này không chỉ là quà sính lễ, mà còn là món quà cảm ơn cô đã cứu mạng tôi mười năm trước. Cô cũng đã có chồng rồi, cũng không tính đến chuyện ly hôn vậy thì cứ coi đó như quà cảm ơn của tôi đi, sau này nếu như cô có việc gì muốn nhờ, chỉ cần cô mở miệng, thì dù có là chuyện gì tôi cũng sẽ đáp ứng cho cô.”
Với thân phận là con rể của nhà họ Đường, Giang Cung Tuấn không thể hứa hẹn điều gì với Đường Sở Vi được.
Cho dù có hứa, Đường Sở Vi cũng sẽ không tin.
Nhưng, với thân phận của người nhà họ Giang thì khác.
“Chuyện này thì không được.” Đường Sở Vi vội vàng nói: “Cậu Giang, món quà này quá giá trị, tôi không thể nhận được, xin… xin anh hãy mang về cho, còn nữa, tôi chỉ muốn yêu cầu anh một điều, anh có thể cho tôi nhìn mặt anh được không?”
Đường Sở Vi vẫn muốn xem xem, người mà cô đã cứu, người đã luôn âm thầm giúp đỡ cô, rốt cuộc nhìn như thế nào?
Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Đường Sở Vị, Giang Cung Tuấn cũng rất muốn thỏa mãn cô.
Giờ phút này, anh đã định rằng sẽ tháo mặt nạ, để lộ bộ mặt thật của mình.
Nhưng nếu anh thực sự cởi bỏ mặt nạ, thì sau này làm sao có thể ở bến Đường Sở Vi được nữa?
Sau khi gỡ Bỏ hiặt nạ, tiết lộ thân phận thật của mình, lúc đó Đường Sở Vi chắc chắn sẽ cảm thấy kính trọng anh, chỉ có sự tôn trọng, chứ không hề yêu anh.
Sau khi nghĩ đến việc đó, anh lại phải nhẫn nhịn.
Anh có hơi im lặng, sau đó nói: “Vẫn chưa tới lúc, đến thời điểm, cô tự nhiên sẽ biết tôi nhìn như thế nào. Nếu không còn gì nữa, thì mời cô Đường về cho. Tôi còn có chuyện cần giải quyết”
Vẻ mặt Đường Sở Vi tràn đầy thất vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!