Chương 39: Hả dạ
Dưới ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người, Giang Cung Tuấn lái xe chạy vào quân khu. Người nhà họ Đường hối hận xanh cả ruột.
Vừa rồi họ còn trào phúng, thoắt cái Giang Cung Tuấn đã lái xe đi vào, quan trọng hơn nữa là phó tướng quân khu còn rất kính trọng anh. Chẳng lẽ Giang Cung Tuấn là một nhân vật lớn?
Trong quân khu, Giang Cung Tuấn quay sang nhìn Đường Sở Vị, cười nói: “Sở Vị, anh không lừa em đúng không?”
“Cung Tuấn, anh nói thật cho em đi, rốt cuộc anh là ai?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ. Từ sau khi quen biết Giang Cung Tuấn đến bây giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện, đều không thể tưởng tượng nổi.
Lần đầu tiên là Giang Cung Tuấn chữa lành vết bỏng trên người cô, lân thứ hai là nhân vật lớn như Diệp Hình đích thân tiếp đãi cô, lần thứ ba là ông chủ nhà hàng Ngọc Thực, Cổ Dật Hàn đích thân tặng thẻ kim cương cho cô. Hôm nay là lần thứ tư. Những chuyện này đều quá khó tưởng tượng.
Giang Cung Tuấn giải thích: “Anh chỉ là binh lính. Anh làm lính mười năm, đã có tư lịch, quen biết mấy vị tướng quân cũng đâu có gì lạ. Hơn nữa xe này có lai lịch, quân Tây Cương không dám ngăn cản, phó tướng chỉ tưởng trong xe có nhân vật lớn, anh là tài xế lái xe”
Hà Diệp Mai lại không suy nghĩ quá nhiều.
Trong mắt bà ta, Giang Cung Tuấn chỉ là binh lính, không có tiền không có quyền, chẳng qua lần này anh làm rất hay, quá hả dại Lúc này, một đám chiến sĩ vũ trang đi tới, thấy xe của Giang Cung Tuấn, họ lập tức đứng sang một bên nghiêm chào, nhìn xe rời đi. Mãi tới khi xe đã chạy xa, các chiến sĩ mới bước đều rời đi.
“Ha ha ha, thật là thể diện!” Hà Diệp Mai cười không ngậm mồm lại được, hỏi: “Con rể, mẹ có thể xuống xe chụp mấy bức ảnh không?”
Giang Cung Tuấn kịp thời nói: “Khỏi đi, ngồi trên xe thì không sao, nhưng nếu xuống xe chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài “
Nghe vậy, Hà Diệp Mai từ bỏ ý tưởng đó.
Giang Cung Tuấn lái xe tới thẳng hội trường.
Trong quân khu đã dựng sân khấu, bên dưới toàn là ghế, không ít người mặc quân trang, đeo quân hàm đã ngôi chờ trên ghế. Giang Cung Tuấn nhắc nhở: “Sở Vi, mẹ, chúng ta không xuống xe. Nếu xuống xe thì chắc chắn sẽ bị đuổi đi, chúng ta cứ ở đây xem. Còn mẹ nữa, đừng chụp ảnh, nơi này đều là những nhân vật tâm cỡ, lỡ ảnh mẹ chụp bị thiết lộ thì sẽ phạm tội lớn”
“Vậy thì còn xem gì nữa? Không bằng về nhà xem TVI” Hà Diệp Mai nhất thời cụt hứng. Bà ta vào đây còn không phải là vì muốn chụp ảnh, đăng lên facebook khoe khoang. Bây giờ Giang Cung Tuấn nói không được chụp ảnh, bà ta lại không có hứng xem.
Đường Sở Vi lại rất có hứng, bởi vì nơi này là mặt bên sân khấu, vừa lúc có thể thấy rõ sân khấu, thấy được quá trình nhậm chức của Tiêu Dao Vương.
“Con rể, lái xe chạy đi. Mẹ muốn khoe khoang với nhà họ Đường một phen!” Hà Diệp Mai nói.
Mấy năm nay bà ta gả cho nhà họ Đường, người nhà này chưa từng thích bà ta. Đường Bình cũng là phế vật, đánh không đánh trả. Măng không cãi lại. Bà ta đã chịu đủ rồi.
Giang Cung Tuấn hỏi Đường Sở Vĩ: “Sở Vị, em muốn không?”
Đường Sở Vĩ nói: “Mẹ muốn về thì chúng ta về thôi. Bây giờ nghi thức còn chưa bắt đầu, về xem truyền hình trực tiếp cũng vẫn còn kịp.
“Được” Giang Cung Tuấn khởi động xe, quay đầu xe chạy ra ngoài. Lúc này đã bắt đầu kiểm tra thư mời, không ít tỷ phú đang xếp hàng chờ. Xe của Giang Cung Tuấn lại chạy ra.
“Con rể, bấm còi cho người ta chú ý!”
“Bíp!” Giang Cung Tuấn lập tức bấm còi. Cổng quân khu im phăng phắc, không ai dám nhiều lời.
Tiếng loa vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt bỗng trở nên phấn khích. Sao… Sao lại chạy ra rồï?
Các chiến sĩ, phó tướng lập tức đứng nghiêm chào, đồng thanh hô to: “Chào trưởng quan!”
Hà Diệp Mai hạ cửa thủy tỉnh xuống, thò đầu ra, vẻ mặt tràn đây hưng phấn và tự hào. Xe chạy ra, đám tỷ phú đang xếp hàng đều nhường đường. Hà Diệp Mai thậm chí còn thò đầu phất tay với các anh lính: “Chào các đồng chí, các đồng chí vất vả” Vẻ mặt tư thế cứ như thể mình thật sự là trưởng quan.
Xe chạy ra quân khu, dừng lại trước mặt người nhà họ Đường. Hà Diệp Mai mở cửa xuống xe. Bà ta ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vẻ mặt sáng lán, tràn đây tự hào, tươi cười xán lạn nói: “Ba, chúng ta về đi, con đi dạo một vòng ở bên trong rồi, cũng không có gì đáng xem đầu”
Một đám đều sắc mặt xám ngoét, im lặng không nói gì. Sao họ lại không hiểu Hà Diệp Mai đang khoe khoang.
Hà Diệp Mai nhìn Đường Mỹ Oanh, không thấy Liêu Súng đâu, nhất thời trào phúng: “Mỹ Oanh, bạn trai cháu đâu? Cậu cả nhà họ Liêu đâu?
Chẳng phải họ giúp chúng ta nhận được một tấm thư mời hay sao? Chẳng lẽ thư mời thật sự là giả?
Còn cậu cả nhà họ Liêu nữa chứ, bản lĩnh còn không bảng thãng con rể phế vật nhà tôi”
Sác mặt Đường Mỹ Oanh tái mét, căn hàm răng, lại không biết phản bác như thế nào. Thấy vậy, Hà Diệp Mai càng sung sướng. Ai bảo mày đắc ý, ai bảo mày cướp công lao của con rể tao, bây giờ vả mặt chưa?
“Ba, ba sao vậy? Sắc mặt ba trông tệ quá. Ba lên con xe cùi của con rế con nghỉ tạm đi, nhưng trong xe không có điều hòa, trời nóng thế này, cũng không biết ba có chịu nổi hay không”
“Đủ rồi!” Đường Hiện đứng ra quát: “Hà Diệp Mai, cô có ý gì hả? Đổ thêm dầu vào lửa hả?”
Hà Diệp Mai lập tức chống nạnh, chỉ vào Đường Hiện mắng: “Anh rống cái gì? Ỷ vào mình là con cả nên năm giữ quyên lực gia tộc, không để mắt tới nhà chúng tôi! Chỉ vì nhà anh ở biệt thự, ở chung với ba nên nói huyên thuyên, rõ ràng thư mời là con rế tôi nhờ quan hệ xin được, các anh lại ôm công về phía mình, còn mảng Sở Vi, măng cả nhà chúng tôi hả?”
Hà Diệp Mai đã sớm nghẹn cục tức trong lòng: “Giang Cung Tuấn chỉ là lính xuất ngũ, không tiền không quyên, nhưng thế thì sao? Nó làm lính cũng có chiến hữu, có thủ trưởng. Tôi nói thật cho mấy người biết, chính vì các người cướp công lao của Giang Cung Tuấn nên nó tức quá, mới gọi điện cho thủ trưởng liên lạc với quân Tây Cương, hủy bỏ thư mời của nhà họ Đường”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!