Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến, hôm nay là hôn lễ của Dục Linh Nhi và Lục Xán. Dạo gần đây có vẻ Ninh Khiết San và Ôn Tề không chú ý đến chuyện nhà của Lục gia, nên việc ông ta có thêm con trai từ bao giờ họ cũng chẳng biết, hay nói đúng hơn là cả Diêu Thành đều không ai biết.
Cậu con trai này của Lục Xán năm nay đã gần năm tuổi, mặt mũi đều giống Dục Linh Nhi y như đúc, nếu như dựa theo độ tuổi này chẳng phải mẹ đứa nhỏ là Dục Linh Nhi hay sao? Nghĩ đến đây Ninh Khiết San liền đưa mắt nhìn về phía của Dục Nguyệt Nhi, chị gái của cô ấy không chỉ gả cho một tên lòng lang dạ sói mà bây giờ đến cả con trai cũng có rồi sao?
Nhưng có lẽ người hóa đá duy nhất không phải Dục Nguyệt Nhi mà còn có Thẩm Thụy Du, anh ấy cứ nhìn đứa nhỏ rồi sững sờ. Ngay lúc đứa nhỏ sắp bị nhìn đến phát khóc thì Lục Chi Nghiên đã đi đến và bế em trai mình lên. Mặc dù cô ta không thích Dục Linh Nhi lắm nhưng dù sao thì con nít cũng là vô tội, nhìn thấy một nhóm người lại nhìn chằm chằm vào một đứa con nít thì Lục Chi Nghiên cũng thấy không thoải mái.
Cô ta vừa bế Lục Kình Dư đi thì Lục Xán cũng đến, nhìn thấy Ôn Tề và Ninh Khiết San thì ông ta liền bước đến, nói:
- Sau này chúng ta là người một nhà rồi. Đúng không, San San?
- Người một nhà sao? Lục đổng hình như sai rồi, cô ấy mới là em gái của vợ ông.
Ngón tay của Ninh Khiết San đang hướng về phía của Dục Nguyệt Nhi, hôm nay cô ấy thật sự đang rực rỡ với một chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, không thể không khẳng định Dục Nguyệt Nhi mới đích thị là một mỹ nhân hiếm có khó tìm, so sánh Dục Nguyệt Nhi và Dục Linh Nhi thì em gái vẫn nhỉnh sắc hơn chị gái một chút, Lục Xán nghe đến đây liền nhíu mày, nhưng rồi cũng nhanh chóng nói:
- Dù sao là Nguyệt Nhi hay San San thì cũng là em gái của Linh Nhi mà, chúng ta cũng là người một nhà thôi. Nhưng mà, hôm nay cha mẹ em không đến sao?
Ninh Khiết San thật sự cảm thấy cách xưng hô này rất là buồn nôn, nếu tính đúng tuổi thì Lục Xán còn lớn hơn cha mẹ của cô một, hai tuổi. Ấy vậy mà ông ta lại gọi một người con nhỏ tuổi hơn con gái ông ta bằng "em", đúng là buồn nôn muốn chết.
Nhưng vì phép lịch sự tối thiểu nên Ninh Khiết San mới nói:
- Khiến Lục đổng trông chờ rồi, cha mẹ tôi hôm nay có việc gấp, nên không tiện đến, mới nhờ anh trai của tôi là Thẩm Thụy Du đến đây đó.
- Thật tiếc quá, anh rể đây thật muốn để hai người họ ngồi ở vị trí trưởng bối của hôn lễ mà.
- Lục đổng nghĩ nhiều rồi, cha mẹ tôi cũng không nhận nổi cái lạy của Lục đổng đâu.
Nụ cười của Lục Xán cứng đờ, nhưng ông ta cũng không thể nào nói tiếp. Bất chợt, Lục Kình Dư lại chạy đến bên cạnh ông.
Nhìn cậu con trai này của ông ta ở khoảng cách gần thì... Thì Ninh Khiết San lại thấy hai cha con nhà này không giống nhau lắm thì phải, nhưng sau đó lại có một cái suy nghĩ thoáng qua, nhìn cậu con trai này của Lục Xán, sao lại giống với Thẩm Thụy Du hơn vậy? Ủa?
- Giới thiệu với Nguyệt Nhi và San San, đầy là con trai của anh rể và Linh Nhi, thằng bé năm tuổi, tên là Lục Kình Dư.
Nhưng cả ba người đều không để ý, chỉ duy nhất Thẩm Thụy Du là cứ nhìn thằng bé chằm chằm, hành động bất thường này của anh ấy khiến cho Ninh Khiết San không thể không có suy nghĩ xấu được. Lục Chi Nghiên đi đến, cô ta nhìn Thẩm Thụy Du, nói:
- Nè, anh cứ nhìn chằm chằm vào em trai của tôi làm gì vậy? Không thấy thằng bé đang sợ à?
Nhưng Lục Xán không để ý đến con trai, ông ta chỉ kéo Lục Chi Nghiên lại. Vì ông ta biết người nam nhân này không chỉ là cháu trai của Thẩm Đào Nghi mà còn là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Jully, hiện tại Lục thị đang muốn tiến ra nước ngoài, thì việc làm thân với Jully mới là chuyện quan trọng.
Thẩm Thụy Du cũng chỉ liếc nhìn Lục Chi Nghiên một cái, sau đó lãnh đạm nói:
- Đợi hôn lễ hoàn thành thì cô còn phải gọi tôi một tiếng cậu đấy.
- Cậu? Cậu sao? Anh nằm mơ đi!
Nhưng không để Thẩm Thụy Du tức giận, Lục Xán liền nói:
- Cãi cái gì nữa, còn ra thể thống gì. Chúng ta đều biết mẹ của con là chị gái của San San, là bạn tốt của cậu Thẩm đây. Đợi sau này con cũng nên sửa xưng hô đi, ngoan ngoãn gọi họ một tiếng dì nhỏ, dì Ninh với cậu Thẩm.
- Con? Gọi họ? Cha điên à!
Lúc này, Nguyệt Nhi thật sự không thể tiếp tục nhìn cái vợ kịch điên rồ này nữa rồi, cô ấy muốn rời đi nhưng Ninh Khiết San đã nắm lấy tay của cô ấy, lắc đầu, ám chỉ việc lớn còn chưa thành.
Sau đó, Ninh Khiết San liền nhìn hai cha con Lục gia, nói:
- Thật ngại quá Lục tổng, tiếng gọi "dì" này tôi không dám nhận!