Sân sau nhà họ Tô, một người đàn ông ăn mặc mộc mạc giản dị đang đọc sách, không để ý tới mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Hãn ta chính là tiểu công tử nhà họ Tô, Tô Ninh Vũ.
Những chuyện mà người này đã trải qua, không thể nói rõ trong dăm ba câu được.
“Hôm nay Nội các đại nhân đặc biệt đến thăm Tô gia, xem gia không phải là đến gây phiền toái, đúng là sợ bóng sợ gió mà!”
“Lão gia là người chính trực ngay thẳng, Nội Các. có lợi hại đến đâu thì cũng không thể vô duyên vô cớ đè ép Tô gia chúng ta được!"
“Có điều, Tân đại nhân của Nội Các nhìn có vẻ rất rẻ! Đúng là thanh niên tuấn tài!"
Đám nha hoàn giúp việc đi ngang qua thì thầm với nhau.
Tô Ninh Vũ ngồi trên chiếc ghế lùn, nghe vậy thì đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nha hoàn.
“Các người nói Tân đại nhân của Nội Các vừa đến thăm Tô gia sao?”
Tô Ninh Vũ hỏi.
Hai ngày nay Tô Ninh Vũ không ra khỏi cửa, hắn ta luôn ở trong căn phòng nhỏ ở hậu viện, không nghe được bất cứ tin tức gì.
“Đúng vậy! Tân đại nhân đặc biệt đến đây tìm rượu uống, có lẽ muốn lôi kéo nhà họ Tô chúng ta!"
Một nha hoàn trả lời.
“Nói nhiều với hẳn ta như vậy làm gì, nhanh đi thôi!"
Những nha hoàn khác có vẻ không thích Tô Ninh Vũ, vội vàng rời khỏi đó.
Xem ra, tình hình của Tô Ninh Vũ còn thảm hại và khó chịu hơn Tân Tử Mặc tưởng tượng.
Ngay cả nha hoàn cũng coi thường Tô Ninh Vũ, tiểu công tử này cũng thật là hèn nhát.
Sắc mặt Tô Ninh Vũ dần trở nên ngưng trọng, không biết là đang nghĩ gì.
Nhiều năm như vậy, chỉ cần là những người đối tốt với Tô Ninh Vũ một chút, tất cả đều bị đại phu nhân trách phạt.
Lâu đần, đám hạ nhân cũng dần né tránh Tô Ninh 'Vũ, nào ai còn dám nói với hẳn câu gì.
Trong mắt người Tô gia, Tô Ninh Vũ chỉ là một tiện chủng được sinh ra bởi một nha hoàn, làm tổn hại gia phong của Tô gia.
Bởi vậy, từ bé tới lớn, Tô Ninh Vũ chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của người thân, cũng không được ai đối xử tốt.
“Tăn các chủ tới Tô gia, là vì chuyện gì?"
Tô Ninh Vũ đặt sách xuống, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.
Đúng lúc này, có người Tô gia đi tới hậu viện hẻo lánh này.
Đại tiểu thư Tô gia, Tổ Uyển Dung,
Nàng ta dường như không tình nguyện đến đây. lảm, ánh mắt là sự chán ghét vô tận.
“Bái kiến đại tiểu thư!"
Tô Ninh Vũ mặc dù có quan hệ huyết thống với Tô Uyển Dung, nhưng hẳn ta không thể gọi là tỷ tỷ, mà giống như hạ nhân gọi nàng ta là tiểu thư.
“Nếu không phải phụ thân ra lệnh, ta cũng sẽ. không đến cái nơi rách nát này!”
Tô Uyển Dung dùng thái độ trịch thượng nhìn xuống Tô Ninh Vũ, hừ lạnh một tiếng: "Phụ thân có nói, qua hôm nay ngươi sẽ tròn hai mươi tuổi, sau này Tô sẽ không cho ngươi một xu, tự ra khỏi phủ tìm đường kiếm ăn đi!"
“Nhớ lấy, không được dùng danh tiếng của Tô gia làm xăng làm bậy, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả”.
Sau khi nói xong, Tô Uyển Dung một khắc cũng không muốn ở lại, xoay người trực tiếp rời đi.
Đợi sau khi Tô Uyển Dung rời đi, Tô Ninh Vũ mới đần dần đứng thẳng người.
Sắc mặt hẳn ta vô cảm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, như có suy nghĩ gì đó.
Nháy mắt, hắn ta đã ở Tô gia hai mươi năm.
Hôm nay là sinh thần của Tô Ninh Vũ, nhưng Tô phủ trên dưới không có một người chúc mừng hắn ta.
Nhiều năm qua đều như vậy, chưa từng thay đổi.
Tô gia, đây là muốn đuổi Tô Ninh Vũ ra khỏi phủ, cắt đứt quan hệ với hắn ta.
Điều buồn cười nhất là, trước đây mỗi tháng Tô Ninh Vũ chỉ có 3 lạng bạc, ít đến đáng thương.
Ở Kinh thành này, làm gì có công tử thế gia nào khốn khổ như vậy?
Thu xếp hành lý, Tô Ninh Vũ rời khỏi Tô gia từ cửa sau.
Hai mươi năm qua, Tô Ninh Vũ chưa từng đi qua cửa lớn của Tô gia, một lần cũng chưa từng, thật là nực cười.
Trên đường phố, Tô Ninh Vũ cảm thấy xúc động rối bời, đầy mắt lấp lánh một tia sáng mong chờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!