Trên mặt Long Thiên Y tràn đầy vẻ kiên định: “Đại khái sẽ có một ngày như vậy, Long tổ trở nên cường đại, thành viên vô số, không ai dám khinh nhờn, thế giới nghe tên đã cảm thấy sợ hãi, Long tổ thiếu tôi cũng không sao... Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ có được một cuộc sống bình thường.
Long Thiên Y nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ khát khao.
“Dương Thiên, nếu như lần này chúng ta có thể thuận lợi ra ngoài, anh không muốn tiếp tục ở lại Long tổ nữa thì tôi sẽ nói với bọn họ. Dù sao thì ở Long tổ sẽ không được đảm bảo an toàn tính mạng.” Long Thiên Y nhìn Dương Thiên, nói: “Cuộc sống trước đây của anh không có nguy hiểm, gia đình hạnh phúc bên nhau, đó mới là điều tốt đẹp nhất.”
Dương Thiên cười, nói đùa: “Tôi là loại người như thế sao? Tôi là thiên tài thiếu niên của Long tổ! Cô cứ chờ mà xem, thực lực của tôi chẳng mấy chốc sẽ vượt qua cô, sau đó đạt tới cấp S, cấp B. Tôi sẽ vượt qua cả Phong vương tiền bối, thậm chí còn vượt qua cả cấp A, trở thành cấp S tuyệt thế!”
Dương Thiên nói.
“Được, tôi sẽ chờ đến ngày đó. Vậy thì anh sẽ là người chống đỡ Long tổ, tôi có thể yên tâm rời đi, sống cuộc sống bình thường mà tôi mơ ước.” Long Thiên Y cười.
“Làm người không thể không nghĩa khí như vậy!” Dương 'Thiên bất mãn nói.
“Hừi Anh không biết tôi là con gái à? Long tổ tất nhiên do đàn ông con trai các anh gánh vác, con gái chúng tôi chỉ cần vui vẻ là được." Long Thiên Y hừ lạnh.
“Dương Thiên, tôi hơi mệt, nếu anh đã tỉnh rồi thì tôi ngủ một chút.”
Long Thiên Y hơi mệt, lúc trước cô chăm sóc Dương Thiên nên không dám nghỉ ngơi.
Nói xong, Long Thiên Y nằm xuống, thân thể hơi cuộn tròn lại, một lát sau đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Dương Thiên lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Long Thiên Y. Long Thiên Y lúc ngủ say trông giống hệt một đứa trẻ.
“Sẽ có một ngày như vậy!” Dương Thiên yên lặng nói: “Tôi đảm bảollI”
Dương Thiên yên lặng ngồi bên đống lửa, thu liễm tâm trạng, bắt đầu chữa trị những tổn thương.
“Tiểu Thiên!” Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu Dương Thiên.
“Con còn tưởng người đi về cõi tiên rồi chứ?” Dương Thiên tức giận nói. Lúc hản gặp nguy hiểm, chưa bao giờ nhìn thấy Huyền Hư đạo nhân xuất hiện, trong lòng bất mãn vô cùng.
“Tiểu Thiên, không phải vi sư không muốn ra tay, mà là không thể ra tay!” Huyền Hư đạo trưởng thở dài: “Thế giới này áp chế thực lực của những người ở thế giới khác. Mặc dù vi sư chỉ tồn tại ở trạng thái linh hồn nhưng cũng không được thế giới này đón nhận. Chỉ cần vi sư ra tay thì lập tức sẽ bị trừng phạt.”
Huyền Hư đạo nhân nói: “Vừa rồi ngươi bị ngã xuống vực, nếu không phải ta ra tay thì bây giờ ngươi còn sống mà trách mắng ta à? Nhưng chính lúc ta ra tay thì linh hồn của ta đã bị tấn công, suy yếu rất nhiều.”
Dương Thiên cảm nhận một chút, giọng nói của Huyền Hư đạo nhân đúng là có cảm giác yếu ớt.
“Bây giờ thân thể con hoàn toàn suy nhược, chữa trị như thế nào đây?” Dương Thiên đành phải hỏi chuyện khác.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!