Dương Thiên đi trên đường, cảm nhận được thực lực của bản thân thì trong lòng vô cùng vui sướng.
Chỉ trong nháy mắt đã trôi qua một tuần, ngày nào hắn cũng không ngừng luyện tập, không ngừng rèn luyện binh khí. Dương Thiên cảm thấy tốc độ của mình tiến bộ rất nhanh!
Thực lực hiện tại của hắn đã đạt tới gần 3000 cân!
Dương Thiên ra ngoài định mua thêm ít thịt mang về, ăn nhiều để bổ sung năng lượng tiêu hao.
“Anh Tiểu Thiên!” Đột nhiên, từ xa vọng đến một giọng nói vui vẻ.
Dương Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngay một cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi, xinh đẹp như búp bê. Cô bé mặc một bộ váy màu đỏ, đang liên tục vẫy tay với hắn.
Bên cạnh cô bé còn một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lúc này đang giữ chặt cô bé, không cho cô bé chạy lung tung.
Dương Tiên mỉm cười bước tới.
Cô bé này chính là Tiểu Nam Nam mà trước kia Dương Thiên đã cứu sống, còn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh là mẹ của cô bé- Trương Mạn Nhã. Cha của Nam Nam là thư ký thành ủy thành phố Hải, lúc trước còn tặng cho hắn một củ nhân sâm năm trăm năm tuổi.
Mặc dù bây giờ nhân sâm năm trăm năm tuổi đối với Dương Thiên mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới, nhưng Dương Thiên vẫn vô cùng cảm tạ tâm ý của bọn họ.
Dù sao thì trong đời sống hiện thực, nhân sâm năm trăm năm tuổi có thể nói là loại thảo dược có giá trên trời!
Khi Dương Thiên bước tới, Tiểu Nam Nam lập tức thoát khỏi bàn tay của mẹ, nhảy nhót đi tới trước mặt hắn.
Mặc dù dáng vẻ của Dương Thiên đã gầy hơn trước kia rất nhiều, nhưng Tiểu Nam Nam không hề nhận nhầm hắn.
Dương Thiên bế cô bé lên, cũng vô cùng vui vẻ. Lúc trước, hắn đã dùng máu của mình để cứu Tiểu Nam Nam.
“Tiểu Thiên!” Trương Mạn Nhã cũng mỉm cười đi tới, chào hỏi ân nhân của gia đình mình.
“Dì Trương!” Dương Thiên lễ phép chào hỏi.
“Tiểu Thiên, cháu gầy hơn trước nhiều quá, càng đẹp trai hơn.” Trương Mạn Nhã nhìn Dương Thiên, ngạc nhiên nói.
Dương Thiên đúng là có những thay đổi rất lớn, lúc hắn cứu Tiểu Nam Nam thì vẫn là một thanh niên mập mạp 85kg, nhưng bây giờ nhìn qua chắc chỉ khoảng 65kg.
Nhưng mà nếu như thực sự đi cân thì lúc này cân nặng của Dương Thiên ít nhất cũng là 75kg. Bởi vì da thịt hắn cứng hơn người bình thường, thế nên thể tích giống nhau nhưng trọng lượng lại khác!
“Tiểu Thiên, sao lâu rồi cháu không đến nhà dì chơi?Tiểu Nam Nam cứ nhắc đến cháu suốt.” Trương Mạn Nhã nói. Bà nhìn Dương Thiên, coi hắn như con trai mình.
“Đúng vậy, anh Tiểu Thiên, Nam Nam rất nhớ anh, có phải anh Tiểu Thiên quên Nam Nam rồi không?” Tiểu Nam Nam bất mãn nói. Cô bé nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe không ngừng chuyển động, nhìn vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Dương Thiên cười khổ, không nghĩ ra được lý do nào để trả lời cô bé.
“Tiểu Thiên, chẳng mấy khi gặp được cháu. Cháu tới nhà chúng ta ăn cơm đi, hôm nay bác Hình của cháu còn nhắc đến cháu nữa đấy!” Trương Mạn Nhã nói.
Dương Thiên nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiểu Nam Nam thì chỉ đành gật đầu.
Hắn tu luyện nhiều ngày như vậy, thả lỏng một hôm cũng là lựa chọn không tồi.
Ba người nhanh chóng về nhà Tiểu Nam Nam, một căn biệt thự to lớn.
Lần đầu tiên Dương Thiên đến đây đã cảm thấy căn biệt thự này rất lớn. Nhưng sau khi hắn mua căn biệt thự số ba thì mới cảm thấy nơi này cũng chỉ gọi là bình thường thôi.
Tiểu Nam Nam vui vẻ chạy về phía trước dẫn đường cho Dương Thiên, cười híp mắt.
“Hai đứa vào nhà chơi đi, dì đi nấu cơm.” Trương Mạn Nhã cười, sau đó xách đồ vào phòng bếp.
Bà vô cùng tin tưởng Dương Thiên.
Hai người chơi đùa được một lúc thì có hai chiếc ô tô lái tới.
Ở chiếc xe đầu tiên, một người đàn ông mặt mũi uy nghiêm bước xuống, gương mặt vô cùng quen thuộc. Đó chính là cha của Tiểu Nam Nam- thư ký thành ủy thành phố Hải- Hình Chính Giang.
Ở chiếc xe thứ hai là một người đàn ông trung niên và một cô gái xinh đẹp. Người đàn ông trung niên cũng có khí chất vô cùng uy nghiêm.
Còn người con gái thì khí chất độc nhất vô nhị, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, ăn mặc đơn giản nhưng vẫn vô cùng xinh xắn.
“Lão Dương à, hôm nay chúng ta không nói đến những chuyện khác, chỉ uống rượu với nhau thôi!” Hình Chính Giang tươi cười nhìn người đàn ông bước xuống từ chiếc xe thứ hai.
“Chị Lộ Tâm!” Tiểu Nam Nam nhìn thấy cô gái kia thì vui vẻ chạy tới.
“Ôi! Tiểu Nam Nam! Có nhớ chị không?” Dương Lộ Tâm mỉm cười bế Tiểu Nam Nam lên, chiều chuộng hỏi.
“Tất nhiên là có nhớ chị!” Tiểu Nam Nam ngọt ngào trả lời.
Dương Thiên đi ở phía sau Tiểu Nam Nam, nhìn thấy cô gái này thì khẽ nhíu mày.
Dương Lộ Tâm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!