“Một đám phế vật!” Trương Thiên Trạch đứng quan sát từ xa, không ngờ nhiều người như vậy mà cũng không xử lý được Dương Thiên.
Nhưng cậu ta cũng không nóng nảy, bởi vì “lễ vật” tốt mà cậu ta chuẩn bị cho Dương Thiên vẫn còn ở phía sau!
Trên đường trở về, Dương Thiên cảm nhận được rõ ràng có một nhóm người đang đi theo mình.
“Đầu xuất hiện hết đi!" Dương Thiên đi đến một khu vực. vắng vẻ, lạnh lùng nói.
“Ha ha! Người anh em, can đảm lắm.” Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi bước ra, sau lưng ông ta là vô số người.
Khoảng chừng một trăm người xuất hiện trước mặt Dương Thiên! Tất cả hầu như đều là những thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi.
Dương Thiên híp mắt lại: “Trương Thiên Trạch phái các người tới à?”
“Ha ha! Người anh em Dương, cậu không cần đoán nhiều làm gì. Sau hôm nay, chắc cậu cũng không còn cơ hội mà quan tâm xem ai là người phái chúng tôi đến nữa đâu.” Người đàn ông trung niên cười cười, sau đó gương mặt trầm xuống, nhanh chóng vung tay lên.
Hơn một trăm người đồng loạt lao về phía Dương Thiên.
Lúc này, Dương Thiên mặt không đổi sắc, nhưng tốc độ lại lập tức tăng nhanh, bóng dáng cũng trở nên mơ hồ. Sau đó, hắn nhắm thẳng về phía một trăm người kia!
Lấy một địch trăm.
Bây giờ, Dương Thiên không hề sợ hãi, mà là một loại cảm giác dũng cảm vô địch.
Trong đám người nhanh chóng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, gần như mỗi giây đều có tiếng người hét lên. Chưa tới hai phút, tất cả một trăắm người này đã năm rạp dưới đất.
Chỉ còn một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười ấm áp như gió xuân, dịu dàng như cậu thanh niên nhà hàng xóm. Nhưng hình ảnh này đứng giữa một trăm người năm lăn ra đất không hề phù hợp với nhau!
Dương Thiên đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia. Hẳn nở nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng dưới cái nhìn của người đàn ông trung niên kia thì khủng bố vô cùng!
“Cậu... Cậu muốn làm gì?” Người đàn ông trung niên cảm thấy hai chân mình không nhịn được mà run rẩy, nhìn Dương Thiên nói.
“Ông nói xem...” Dương Thiên cười cười, tung chân đá vào ngực người đàn ông trung niên kia. Ông ta kêu lên đau đớn, thân thể không tự chủ được ngã nhào về sau.
“Nói? Có phải Trương Thiên Trạch phái các người tới không?” Dương Thiên hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!