Nơi này không còn gì đáng giá để anh ta lưu lại nữa. Anh ta muốn rời khỏi nơi tuyệt vọng này.
Nhìn thanh niên trước mặt, Dương Thiên nhớ đến thiên tài chiến đấu bướng bỉnh, kiêu ngạo, lúc nào cũng tràn đầy chiến ý đối với hắn và Côn Lạc. Đáng tiếc là, Man Hoang trước đây đã hoàn toàn biến mất.
"Thượng lộ bình an. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong tương lai." Dương Thiên nói.
Man Hoang nhẹ gật đầu, xoay người, đi nhanh về phía trước, thân hình to lớn có chút cô đơn.
Dương Thiên lẳng lặng đứng đó, nhìn Man Hoang đi càng ngày càng xa.
Lúc trước, khi mới đến nơi, Man Hoang rất hưng phấn, dã tâm không quá lớn, nguyện vọng của anh ta là có thể cùng Tuyên Ninh chung sống vui vẻ mấy chục nghìn năm. Nhưng mà, bây giờ ... chỉ còn lại một mình anh ta.
...
Trên sa mạc mênh mông, vắng lặng, một thanh niên cao lớn, vạm vỡ đang chậm rãi bước đi, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ như máu, trong đầu lóe lên một vài hình ảnh.
"Man Hoang, nếu có một ngày anh phát hiện ra em không phải là em, như vậy, anh còn thích em không?" Cô gái nhìn Man Hoang cười nói ngọt ngào.
"Nếu hai mươi năm nữa, anh vẫn còn thích em, vậy thì ... em sẽ gả cho anh."
...
Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí Man Hoang.
"Hiện tại, thời gian hai mươi năm chỉ còn chưa đến một năm, đáng tiếc chỉ còn lại mình ta."
Ánh mắt Man Hoang đỏ hồng, trong tay xuất hiện một quả sinh mệnh.
Hắn trơ mắt nhìn người quan trọng bên cạnh vì cứu mình mà rơi xuống vực sâu.
"Bối Đặc nói không sai, mình đúng là đồ phế vật, đối mặt với nguy hiểm thì hèn nhát, yếu đuối, đến cuối cùng người mình yêu thương nhất cũng không bảo vệ được."
Man Hoang nắm chặt tay.
"Man Hoang."
Trước mắt dường như xuất hiện hình ảnh cô gái cho dù hắn muốn làm gì cũng luôn luôn đứng sau cổ vũ, ủng hộ. Có nhiều thứ, chỉ khi mất đi rồi mới lại càng thêm trân quý.
Trong đôi mắt đỏ như máu của Man Hoang hiện lên một tia sáng, anh ta nhìn quả sinh mệnh trong tay, khẽ nắm chặt.
Trái cây tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng, nháy mắt hóa thành từng đốm sáng rơi xuống mặt đất.
"Cho dù phải đối mặt với hiểm nguy chết chóc, anh cũng sẽ tuyệt đối không từ bỏ cơ hội hồi sinh em."
Đôi mắt đỏ như máu của Man Hoang bỗng hiện lên ánh sáng khiến người ta phải khiếp sợ.
Trong sa mạc mênh mông như không có điểm kết thúc, chỉ có một mình anh ta chậm rãi bước đi. Sau lưng anh ta, gió cát cuộn bay vùi lấp những đốm sáng trắng mà quả sinh mệnh tạo thành, giống như chôn vùi những năm tháng đã qua.
...
"Thiếu gia Dương Thiên, bây giờ chúng ta đi đâu?" Đan Lăng hỏi.
"Về Thần quốc Côn Trụ." Dương Thiên nói.
Bây giờ, hắn đã tìm được tất cả các mảnh pha lê, hơn nữa cũng đã nhận được giới Viễn Bi, đương nhiên hắn sẽ không nói với bất kỳ ai về tồn tại của giới Viễn Bi.
Đan Lăng cũng chỉ cho rằng tấm bia đá khổng lồ kia là nơi có mảnh pha lê cuối cùng, không biết bên trong tấm bia đá khổng lồ đó còn ẩn chứa giới Viễn Bi vô cùng quý giá.
Đang Lăng khẽ gật đầu, lấy ra một phi thuyền lớn, đoàn người tiến vào trong đó, nhanh chóng rời đi.
...
Dương Thiên yên lặng ngồi khoanh chân trong một căn phòng nhỏ trong phi thuyền, ý thức dần tiến sâu đến chỗ mi tâm, một điểm sáng nho nhỏ dưới ý thức của Dương Thiên nhanh chóng phóng đại, biến thành một tấm bia đá dài chừng nửa thước.
Ý thức của Dương Thiên dần tiến vào trong tấm bia đá, trong đó phân làm mười khu vực, bên trong mỗi khu vực đều có một pháp tắc kỳ lạ.
Dương Thiên khẽ cau mày, gần hai tháng nay, thời gian hắn đều dùng để lĩnh ngộ pháp tắc kỳ lạ bên trong giới Viễn Bi.
Lần thứ nhất hắn bỏ ra mười ngày đã nắm giữ được một phần mười, nhưng bây giờ đã gần hai tháng, hắn vẫn chỉ nắm giữ được một phần mười, còn bốn phần năm pháp tắc chưa nắm được.
"Những pháp tắc kỳ lạ này đúng là khó nhằn, chúng tương ứng với những pháp tắc mà mình đã lĩnh ngộ được, chỉ là phương thức sắp xếp pháp tắc không giống nhau. Lấy lĩnh ngộ pháp tắc hiện tại của mình, rất khó để nắm chắc bất kỳ một mảnh pha lê nào."
Dương Thiên lắc đầu.
Sau hai tháng lĩnh ngộ, hắn cũng đã biết được một số đặc thù của giới Viễn Bi.
Pháp tắc viên mãn thực ra có phương thức sắp xếp đặc biệt, nhưng nếu như biết cách hóa giải, kết hợp những bí văn pháp tắc không chút liên quan nào đến nhau lại cùng một chỗ, sẽ phát huy công hiệu rất đáng kinh ngạc.
Pháp tắc trong giới Viễn Bi chính là như vậy, kỳ thực xét đến cùng, pháp tắc này vẫn lấy pháp tắc căn bản nhất làm cơ sở.
Nếu muốn nắm giữ hoàn toàn pháp tắc trong một khu vực, tương đương với lĩnh ngộ pháp tắc của bản thân mình phải tiếp cận với cấp Lĩnh Chủ.
Hiện tại, năm hệ pháp tắc của Dương Thiên kết hợp lại, cộng thêm hai mươi mốt chữ và tinh thạch Cự Linh thú, cũng mới chỉ vượt qua cường giả cấp Hắc Động hậu kỳ mà thôi. Thực ra, các hệ pháp tắc của hắn cũng không mạnh, vì vậy Dương Thiên lĩnh ngộ cùng lúc vô cùng khó khăn.
Mặc dù các hệ pháp tắc kết hợp lại với nhau rất rắc rối nhưng quy luật của chúng rất rõ ràng nên Dương Thiên chỉ cần dành nhiều thời gian hơn vẫn có thể lĩnh ngộ được chúng.
Điều này đơn giản hơn việc lĩnh ngộ pháp tắc trong nguyên châu một chút.
Tuy vậy, Dương Thiên ước chứng phải mất ít nhất mười năm trở lên hắn mới có thể lĩnh ngộ hết được.
Nơi này không còn gì đáng giá để anh ta lưu lại nữa. Anh ta muốn rời khỏi nơi tuyệt vọng này.
Nhìn thanh niên trước mặt, Dương Thiên nhớ đến thiên tài chiến đấu bướng bỉnh, kiêu ngạo, lúc nào cũng tràn đầy chiến ý đối với hắn và Côn Lạc. Đáng tiếc là, Man Hoang trước đây đã hoàn toàn biến mất.
"Thượng lộ bình an. Hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong tương lai." Dương Thiên nói.
Man Hoang nhẹ gật đầu, xoay người, đi nhanh về phía trước, thân hình to lớn có chút cô đơn.
Dương Thiên lẳng lặng đứng đó, nhìn Man Hoang đi càng ngày càng xa.
Lúc trước, khi mới đến nơi, Man Hoang rất hưng phấn, dã tâm không quá lớn, nguyện vọng của anh ta là có thể cùng Tuyên Ninh chung sống vui vẻ mấy chục nghìn năm. Nhưng mà, bây giờ ... chỉ còn lại một mình anh ta.
...
Trên sa mạc mênh mông, vắng lặng, một thanh niên cao lớn, vạm vỡ đang chậm rãi bước đi, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ như máu, trong đầu lóe lên một vài hình ảnh.
"Man Hoang, nếu có một ngày anh phát hiện ra em không phải là em, như vậy, anh còn thích em không?" Cô gái nhìn Man Hoang cười nói ngọt ngào.
"Nếu hai mươi năm nữa, anh vẫn còn thích em, vậy thì ... em sẽ gả cho anh."
...
Những hình ảnh trong quá khứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí Man Hoang.
"Hiện tại, thời gian hai mươi năm chỉ còn chưa đến một năm, đáng tiếc chỉ còn lại mình ta."
Ánh mắt Man Hoang đỏ hồng, trong tay xuất hiện một quả sinh mệnh.
Hắn trơ mắt nhìn người quan trọng bên cạnh vì cứu mình mà rơi xuống vực sâu.
"Bối Đặc nói không sai, mình đúng là đồ phế vật, đối mặt với nguy hiểm thì hèn nhát, yếu đuối, đến cuối cùng người mình yêu thương nhất cũng không bảo vệ được."
Man Hoang nắm chặt tay.
"Man Hoang."
Trước mắt dường như xuất hiện hình ảnh cô gái cho dù hắn muốn làm gì cũng luôn luôn đứng sau cổ vũ, ủng hộ. Có nhiều thứ, chỉ khi mất đi rồi mới lại càng thêm trân quý.
Trong đôi mắt đỏ như máu của Man Hoang hiện lên một tia sáng, anh ta nhìn quả sinh mệnh trong tay, khẽ nắm chặt.
Trái cây tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng, nháy mắt hóa thành từng đốm sáng rơi xuống mặt đất.
"Cho dù phải đối mặt với hiểm nguy chết chóc, anh cũng sẽ tuyệt đối không từ bỏ cơ hội hồi sinh em."
Đôi mắt đỏ như máu của Man Hoang bỗng hiện lên ánh sáng khiến người ta phải khiếp sợ.
Trong sa mạc mênh mông như không có điểm kết thúc, chỉ có một mình anh ta chậm rãi bước đi. Sau lưng anh ta, gió cát cuộn bay vùi lấp những đốm sáng trắng mà quả sinh mệnh tạo thành, giống như chôn vùi những năm tháng đã qua.
...
"Thiếu gia Dương Thiên, bây giờ chúng ta đi đâu?" Đan Lăng hỏi.
"Về Thần quốc Côn Trụ." Dương Thiên nói.
Bây giờ, hắn đã tìm được tất cả các mảnh pha lê, hơn nữa cũng đã nhận được giới Viễn Bi, đương nhiên hắn sẽ không nói với bất kỳ ai về tồn tại của giới Viễn Bi.
Đan Lăng cũng chỉ cho rằng tấm bia đá khổng lồ kia là nơi có mảnh pha lê cuối cùng, không biết bên trong tấm bia đá khổng lồ đó còn ẩn chứa giới Viễn Bi vô cùng quý giá.
Đang Lăng khẽ gật đầu, lấy ra một phi thuyền lớn, đoàn người tiến vào trong đó, nhanh chóng rời đi.
...
Dương Thiên yên lặng ngồi khoanh chân trong một căn phòng nhỏ trong phi thuyền, ý thức dần tiến sâu đến chỗ mi tâm, một điểm sáng nho nhỏ dưới ý thức của Dương Thiên nhanh chóng phóng đại, biến thành một tấm bia đá dài chừng nửa thước.
Ý thức của Dương Thiên dần tiến vào trong tấm bia đá, trong đó phân làm mười khu vực, bên trong mỗi khu vực đều có một pháp tắc kỳ lạ.
Dương Thiên khẽ cau mày, gần hai tháng nay, thời gian hắn đều dùng để lĩnh ngộ pháp tắc kỳ lạ bên trong giới Viễn Bi.
Lần thứ nhất hắn bỏ ra mười ngày đã nắm giữ được một phần mười, nhưng bây giờ đã gần hai tháng, hắn vẫn chỉ nắm giữ được một phần mười, còn bốn phần năm pháp tắc chưa nắm được.
"Những pháp tắc kỳ lạ này đúng là khó nhằn, chúng tương ứng với những pháp tắc mà mình đã lĩnh ngộ được, chỉ là phương thức sắp xếp pháp tắc không giống nhau. Lấy lĩnh ngộ pháp tắc hiện tại của mình, rất khó để nắm chắc bất kỳ một mảnh pha lê nào."
Dương Thiên lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!