"Bây giờ Tụ Tinh Châu chúng ta đang sử dụng không biết đã bị bao nhiêu người dùng rồi. Mà Tụ Tinh Châu vừa mới kết ra trên cây thần Tụ Tinh, pháp tắc chứa trong đó đạt đến hai phần trăm của pháp tắc hoàn chỉnh! Mà thứ chúng ta đang dùng chỉ có một phần trăm. Đây là kết quả bị người khác sử dụng".
Viêm Luân cảm thán nói: "Đây chính là sự chênh lệch một phần trăm, cho nên Tụ Tinh Châu còn mới do nhóm thiên tài trụ sở bồi dưỡng sử dụng, về phần một nghìn phân bộ chỉ có thể dùng lại những Tụ Tinh Châu mà thiên tài trụ sở đã dùng. Cho dù như vậy, bây giờ Tụ Tinh Châu mà chúng ta có được cũng vô cùng quý giá".
Tân Lâm gật đầu.
Lúc này trái tim Dương Thiên lại đập liên hồi.
Bây giờ hắn có bốn viên Tụ Tinh Châu linh hồn phân thân, có thể hoàn toàn nâng cao tốc độ tu luyện lên hai phần trăm, nếu hắn đem toàn bộ bốn viên Tụ Tinh Châu đổi thành Tụ Tinh Châu mới nhất, trong đó có hai phần trăm pháp tắc, tốc độ tu luyện tổng thể có thể tăng đến bốn phần trăm!
Nếu nói như vậy, hắn muốn vượt qua cửa thứ mười của cửa ải pháp tắc, ngang hàng với cường giả cấp Hắc Động, vậy thì chỉ cần sáu mươi năm.
Dường như thời gian một trăm năm rút ngắn còn một nửa!
"Đợi ngày mai mình xem có thể tìm cơ hội giành được Tụ Tinh Châu mới không, sau đó nhanh chóng giấu đi". Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.
...
Buổi tối, Dương Thiên âm thầm tu luyện trong phòng của mình, bỗng nhiên, Tiểu Quang truyền về một đạo ánh sáng.
Ban đêm đen tối, trên đỉnh cung điện khổng lồ, Khúc Hân lại đứng im lặng một mình, khuôn mặt lạnh như băng, hầu như không có biểu cảm gì.
"Bây giờ Khúc Hân nhìn có vẻ rất bất thường!" Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng, liền đi ra ngoài.
Hắn biết Khúc Hân trước đây có dáng vẻ ra sao, bây giờ hoàn toàn thành một người khác.
"Bộ lạc Khúc Nham nhất định xảy ra chuyện rồi". Dương Thiên trầm mặc trong lòng, hắn ở bộ lạc Khúc Nham một thời gian, rất có cảm tình với người trong đó, trong lòng cũng không muốn người của bộ lạc Khúc Nham xảy ra chuyện.
Dương Thiên liền đến chỗ của Khúc Hân.
"Khúc Hân". Dương Thiên nhìn thiếu nữ áo tím im lặng đứng đó, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo và u ám, khẽ gọi.
Cơ thể thiếu nữ áo tím hơi di chuyển, sau một lúc mới quay đầu lại, nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt lạnh như băng. Một lúc sau cô ta mới mở miệng nói.
"Dương Thiên".
Một giọng nói vô cùng lạnh lùng truyền đến tai Dương Thiên, không có chút tình cảm nào.
"Khúc Hân, tại sao ngươi ở đây? Còn nữa bộ lạc Khúc Nham thế nào rồi? Vũ Linh, Đại Tráng và Tiểu Vũ vẫn khỏe chứ?" Dương Thiên hỏi.
Ánh mắt Khúc Hân không hề thay đổi, nhìn Dương Thiên nói: "Họ không khỏe, họ đều chết rồi".
Lời nói lạnh lùng thốt ra từ miệng của cô ta, nhưng từ ngữ nói ra lại vô cùng dọa người.
"Cái gì?" Khuôn mặt Dương Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, người của bộ lạc Khúc Nham đều chết rồi? Lúc hắn rời đi, người của bộ lạc Khúc Nham vẫn rất tốt, hơn nữa bộ lạc Khúc Nham có cường giả cấp Hắc Động như Khúc Nham, các bộ lạc khác rất khó tiêu diệt nếu chưa nắm chắc tuyệt đối.
Đó chính là tiêu diệt toàn bộ một bộ lạc!
Dương Thiên im lặng, hắn nhớ đến mấy người như Vũ Linh thích Khúc Hân, còn có Đại tráng hiểu chuyện, Tiểu Vũ.
"Khúc Hân, có thể nói cho ta biết họ chết như thế nào không?" Một lúc sau, Dương Thiên ngẩng đầu nhìn Khúc Hân, trầm giọng hỏi.
"Điều này quan trọng sao?" Khúc Hân nhìn Dương Thiên, ánh mắt lạnh lùng không hề gợn sóng. Giống như trên thế giới này không có việc gì có thể làm cô ta dao động.
Dương Thiên trầm mặc, rõ ràng Khúc Hân không muốn nói.
"Dương Thiên, ngươi có biết cảm giác chết tâm là như thế nào không?" Một hồi lâu sau, ánh mắt Khúc Hân lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, lạnh lùng hỏi.
"Ta...không biết". Dương Thiên trầm mặc, lắc đầu rồi nói.
"Ta biết. Bắt đầu từ bảy năm trước, ta đã biết rồi". Khúc Hân nói. Cô ta quay người, ánh mắt nhìn về cảnh đêm ở phía xa, giống như ở đó có thứ gì hấp dẫn.
Dương Thiên nhìn theo, nơi đó chỉ là một màn đêm đen tối. Tựa như một con cự thú hắc ám, đang nuốt trọn tất cả.
Bỗng nhiên, bóng người áo tím của Khúc Hân lướt đi, sau đó bay về nơi xa. Cô ta rời khỏi đây.
"Tốc độ này?" Ánh mắt Dương Thiên lộ vẻ kinh ngạc.
Bây giờ tốc độ của Khúc Hân đã vượt xa hắn.
Trên đỉnh cung điện chỉ còn lại một mình Dương Thiên.
"Lẽ nào toàn bộ người của bộ lạc Khúc Nham đã chết, sau đó chỉ còn lại một mình Khúc Hân?" Lúc này Dương Thiên cũng hơi khó chịu trong lòng.
Dẫu sao hắn sống ở bộ lạc Khúc Nham một khoảng thời gian, hơn nữa coi nhóm người Vũ Linh là bạn bè.
...
Trong một căn phòng của cung điện, thiếu nữ áo tím liền bay vào.
Theo sau cô ta, một đạo ánh sáng màu đen tỏa ra từ người của cô ta, sau đó trong căn phòng tản ra một dao động vô hình.
Người ngoài nhìn vào bên trong thì thấy Khúc Hân đi vào, ngồi xếp bằng và bắt đầu từ từ tu luyện.
Thế nhưng trên thực tế, Khúc Hân lại âm thầm đứng đó, sâu dưới đáy mắt bắt đầu xuất hiện dao động, sát theo đó lan ra một nỗi bi thương không gì sánh được, còn kèm theo đó là sự thù hận vô cùng mãnh liệt.
...
"Bây giờ Tụ Tinh Châu chúng ta đang sử dụng không biết đã bị bao nhiêu người dùng rồi. Mà Tụ Tinh Châu vừa mới kết ra trên cây thần Tụ Tinh, pháp tắc chứa trong đó đạt đến hai phần trăm của pháp tắc hoàn chỉnh! Mà thứ chúng ta đang dùng chỉ có một phần trăm. Đây là kết quả bị người khác sử dụng".
Viêm Luân cảm thán nói: "Đây chính là sự chênh lệch một phần trăm, cho nên Tụ Tinh Châu còn mới do nhóm thiên tài trụ sở bồi dưỡng sử dụng, về phần một nghìn phân bộ chỉ có thể dùng lại những Tụ Tinh Châu mà thiên tài trụ sở đã dùng. Cho dù như vậy, bây giờ Tụ Tinh Châu mà chúng ta có được cũng vô cùng quý giá".
Tân Lâm gật đầu.
Lúc này trái tim Dương Thiên lại đập liên hồi.
Bây giờ hắn có bốn viên Tụ Tinh Châu linh hồn phân thân, có thể hoàn toàn nâng cao tốc độ tu luyện lên hai phần trăm, nếu hắn đem toàn bộ bốn viên Tụ Tinh Châu đổi thành Tụ Tinh Châu mới nhất, trong đó có hai phần trăm pháp tắc, tốc độ tu luyện tổng thể có thể tăng đến bốn phần trăm!
Nếu nói như vậy, hắn muốn vượt qua cửa thứ mười của cửa ải pháp tắc, ngang hàng với cường giả cấp Hắc Động, vậy thì chỉ cần sáu mươi năm.
Dường như thời gian một trăm năm rút ngắn còn một nửa!
"Đợi ngày mai mình xem có thể tìm cơ hội giành được Tụ Tinh Châu mới không, sau đó nhanh chóng giấu đi". Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.
...
Buổi tối, Dương Thiên âm thầm tu luyện trong phòng của mình, bỗng nhiên, Tiểu Quang truyền về một đạo ánh sáng.
Ban đêm đen tối, trên đỉnh cung điện khổng lồ, Khúc Hân lại đứng im lặng một mình, khuôn mặt lạnh như băng, hầu như không có biểu cảm gì.
"Bây giờ Khúc Hân nhìn có vẻ rất bất thường!" Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng, liền đi ra ngoài.
Hắn biết Khúc Hân trước đây có dáng vẻ ra sao, bây giờ hoàn toàn thành một người khác.
"Bộ lạc Khúc Nham nhất định xảy ra chuyện rồi". Dương Thiên trầm mặc trong lòng, hắn ở bộ lạc Khúc Nham một thời gian, rất có cảm tình với người trong đó, trong lòng cũng không muốn người của bộ lạc Khúc Nham xảy ra chuyện.
Dương Thiên liền đến chỗ của Khúc Hân.
"Khúc Hân". Dương Thiên nhìn thiếu nữ áo tím im lặng đứng đó, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo và u ám, khẽ gọi.
Cơ thể thiếu nữ áo tím hơi di chuyển, sau một lúc mới quay đầu lại, nhìn Dương Thiên bằng ánh mắt lạnh như băng. Một lúc sau cô ta mới mở miệng nói.
"Dương Thiên".
Một giọng nói vô cùng lạnh lùng truyền đến tai Dương Thiên, không có chút tình cảm nào.
"Khúc Hân, tại sao ngươi ở đây? Còn nữa bộ lạc Khúc Nham thế nào rồi? Vũ Linh, Đại Tráng và Tiểu Vũ vẫn khỏe chứ?" Dương Thiên hỏi.
Ánh mắt Khúc Hân không hề thay đổi, nhìn Dương Thiên nói: "Họ không khỏe, họ đều chết rồi".
Lời nói lạnh lùng thốt ra từ miệng của cô ta, nhưng từ ngữ nói ra lại vô cùng dọa người.
"Cái gì?" Khuôn mặt Dương Thiên lộ vẻ ngạc nhiên, người của bộ lạc Khúc Nham đều chết rồi? Lúc hắn rời đi, người của bộ lạc Khúc Nham vẫn rất tốt, hơn nữa bộ lạc Khúc Nham có cường giả cấp Hắc Động như Khúc Nham, các bộ lạc khác rất khó tiêu diệt nếu chưa nắm chắc tuyệt đối.
Đó chính là tiêu diệt toàn bộ một bộ lạc!
Dương Thiên im lặng, hắn nhớ đến mấy người như Vũ Linh thích Khúc Hân, còn có Đại tráng hiểu chuyện, Tiểu Vũ.
"Khúc Hân, có thể nói cho ta biết họ chết như thế nào không?" Một lúc sau, Dương Thiên ngẩng đầu nhìn Khúc Hân, trầm giọng hỏi.
"Điều này quan trọng sao?" Khúc Hân nhìn Dương Thiên, ánh mắt lạnh lùng không hề gợn sóng. Giống như trên thế giới này không có việc gì có thể làm cô ta dao động.
Dương Thiên trầm mặc, rõ ràng Khúc Hân không muốn nói.
"Dương Thiên, ngươi có biết cảm giác chết tâm là như thế nào không?" Một hồi lâu sau, ánh mắt Khúc Hân lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, lạnh lùng hỏi.
"Ta...không biết". Dương Thiên trầm mặc, lắc đầu rồi nói.
"Ta biết. Bắt đầu từ bảy năm trước, ta đã biết rồi". Khúc Hân nói. Cô ta quay người, ánh mắt nhìn về cảnh đêm ở phía xa, giống như ở đó có thứ gì hấp dẫn.
Dương Thiên nhìn theo, nơi đó chỉ là một màn đêm đen tối. Tựa như một con cự thú hắc ám, đang nuốt trọn tất cả.
Bỗng nhiên, bóng người áo tím của Khúc Hân lướt đi, sau đó bay về nơi xa. Cô ta rời khỏi đây.
"Tốc độ này?" Ánh mắt Dương Thiên lộ vẻ kinh ngạc.
Bây giờ tốc độ của Khúc Hân đã vượt xa hắn.
Trên đỉnh cung điện chỉ còn lại một mình Dương Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!