Người đàn ông trung niên cố nén nước mắt, Vụ Vân Tinh trở thành một tinh cầu tự do, bọn họ không còn là nô lệ, có thể tự do sắp xếp cuộc sống của mình, loại chuyện chỉ có trong mơ này lại có thể xảy ra.
"Không cần tìm quặng cũng có thể có đồ ăn ạ?" Cậu nhóc khó hiểu hỏi.
Nhận thức của đứa bé vẫn đang ở trong giai đoạn tìm hiểu mọi thứ.
"Ừ!" Người đàn ông dùng sức gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thanh niên đã đi tít phía xa, trong mắt tràn ngập sự biết ơn, nói với con trai mình: "Con trai, con phải nhớ kỹ, vị đại nhân kia đã cứu vớt chúng ta ra từ trong địa ngục. Nếu tương lai có cơ hội, con nhất định phải báo đáp vị đại nhân ấy thật tốt, nhớ chưa?"
"Vâng, con sẽ nhớ kỹ." Cậu nhóc mắt cũng không chớp nhìn về phía thân ảnh nơi xa.
Tuy rằng bây giờ cậu bé chưa có khái niệm về tự do nhưng cậu biết rõ, vị đại ca ca kia hẳn là đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
"Thật tốt quá, anh, chúng ta tự do rồi."
"Mẹ, Vụ Vân Tinh chúng ta nhất định sẽ ngày càng thêm lớn mạnh."
"Ta không thèm đi tìm mỏ quặng nữa. Ta phải về nhà ngủ một giấc thật đã."
...
Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở nhiều khu vực khác. Vô số người dân Vụ Vân Tinh reo rò, gương mặt họ tràn đầy phấn khích và vui mừng.
Ngọn núi to lớn đã bị dời đi, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên ngày hôm nay, ngày mà người Vụ Vân Tinh được giải phóng.
...
Vân Không dẫn theo Dương Thiên đi phía trước, đám người Đan Lăng chăm chú đi theo, phía sau còn có rất nhiều người khác.
Lúc này, cũng có rất nhiều người cung kính nhìn về phía Vân Không, khi nãy tất cả bọn họ đều nghe rõ, Vân Không đã trở thành người thống trị Vụ Vân Tinh, địa vị cao nhất nơi này.
"Đại nhân, ở phía trước." Đi chưa tới mười phút, Vân Không nói.
Phía xa, có một hang động được hình thành trên dãy Thiên Vân, nhìn hình dáng, hẳn là lúc trước được đào ra.
Tất cả mọi người tiến vào trong sơn động.
Trong hang động, có rất nhiều tảng đá cỡ lớn xếp chồng lên nhau.
Vân Không không ngừng di chuyển các hòn đá, thời gian dần trôi qua, một con đường dài mấy trăm mét xuất hiện.
"Ngươi rất thông minh, cũng rất cẩn thận." Dương Thiên cười, nói với Vân Không.
Mặc dù thực lực của Vân Không rất thấp nhưng nhìn những hòn đá này, thoạt nhìn tán loạn nhưng thực tế là do Vân Không cố ý sắp xếp. Người bình thường tới đây cũng khó mà phát hiện ra chỗ này có cất giấu bảo vật.
Dãy Thiên Vân vô cùng rộng lớn, các loại sơn động như này cũng nhiều vô kể.
Mọi người đi được gần một nghìn mét mới dừng lại, lúc này phía trước vẫn còn đường nhưng Vân Không lại dừng lại một chỗ, lấy ra một vũ khí hình dáng giống con dao, nhẹ nhàng cạo sạch một tảng đá.
Dưới sự chà sát của Vân Không, hòn đá dần xuất hiện ánh sáng màu vàng kỳ lạ.
"Đây là Giác Hâm thạch!" Đang Lăng nhìn những hòn đá này, bước lên phía trước cảm nhận chúng, trong mắt có chút kinh ngạc.
Tiếng hô kinh ngạc của Đan Lăng vang lên.
Dương Thiên giật mình trong lòng. Hắn nhìn thấy hòn đá màu vàng trước mặt, biết được nguồn gốc của nó.
Giác Hâm Thạch là một loại đá rất quý, giá trị của nó còn cao hơn Hỏa Tinh Thạch gấp mười lần!
Một tấn Hỏa Tinh Thạch giá trị bằng một thần binh cấp chín, còn một tấn Giác Hâm Thạch có giá bằng một thần binh cấp mười, cũng tương đương với một trăm điểm tích lũy!
Giác Hâm Thạch là một vật liệu rất phổ biến cần dùng để rèn ra thần binh cấp chín, cho dù một số thần binh cấp mười đều cần vật liệu chính là Giác Hâm Thạch.
Ánh mắt Dương Thiên lộ vẻ kích động, số lượng Giác Hâm Thạch ít hơn thì cũng tốt, nếu Giác Hâm Thạch ở đây đủ nhiều, vậy thì chắc chắn có thể cung cấp nhiều điểm tích lũy cho hắn.
"Vân Không, ngươi biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu Giác Hâm Thạch như vậy?" Dương Thiên hỏi.
Vân Không không biết Giác Hâm Thạch là thứ đồ gì, anh ta thành thực nói: "Đại nhân, ở đây là khu vực lớn nhất có rất nhiều loại đá màu vàng này, nhưng vẫn không có cách lấy xuống".
Dương Thiên mỉm cười.
Giác Hâm Thạch đã là vật liệu chính rèn ra thần binh cấp chín và thần binh cấp mười, chắc chắn độ cứng của nó làm người khác vô cùng khiếp sợ, không cần nói đến cấp Sơ Sinh, cho dù là cường giả cấp Tinh Vực đều khó lay động những thứ này.
Hơn nữa thể tích của một khối Giác Hâm Thạch rất lớn, cơ bản cấp Sơ Sinh khó mà làm rung chuyển.
"Loại Giác Hâm Thạch này rất hữu ích với ta". Dương Thiên mỉm cười nói.
"Đại nhân cho chúng tôi thoát khỏi thân phận nô lệ, nếu đại nhân cần những Giác Hâm Thạch này, có thể lấy đi toàn bộ. Đây chính là món quà như lời cảm ơn của ngươi Vụ Vân Tinh dành cho đại nhân". Vân Không cung kính nói.
Lúc này cơ bản anh ta không biết giá trị của Giác Hâm Thạch cao bao nhiêu. Một khối nhỏ như vậy có thể mua rất nhiều hình tinh giống như Vân Vụ Tinh của họ.
Phía sau Vân Không cũng có một số người, một trong số đó nghe thấy Giác Hâm Thạch, ánh mắt lại hơi dao động, cậu ta đứng dậy, quan sát tỉ mỉ tiến triển của sự việc
Người đàn ông trung niên cố nén nước mắt, Vụ Vân Tinh trở thành một tinh cầu tự do, bọn họ không còn là nô lệ, có thể tự do sắp xếp cuộc sống của mình, loại chuyện chỉ có trong mơ này lại có thể xảy ra.
"Không cần tìm quặng cũng có thể có đồ ăn ạ?" Cậu nhóc khó hiểu hỏi.
Nhận thức của đứa bé vẫn đang ở trong giai đoạn tìm hiểu mọi thứ.
"Ừ!" Người đàn ông dùng sức gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thanh niên đã đi tít phía xa, trong mắt tràn ngập sự biết ơn, nói với con trai mình: "Con trai, con phải nhớ kỹ, vị đại nhân kia đã cứu vớt chúng ta ra từ trong địa ngục. Nếu tương lai có cơ hội, con nhất định phải báo đáp vị đại nhân ấy thật tốt, nhớ chưa?"
"Vâng, con sẽ nhớ kỹ." Cậu nhóc mắt cũng không chớp nhìn về phía thân ảnh nơi xa.
Tuy rằng bây giờ cậu bé chưa có khái niệm về tự do nhưng cậu biết rõ, vị đại ca ca kia hẳn là đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
"Thật tốt quá, anh, chúng ta tự do rồi."
"Mẹ, Vụ Vân Tinh chúng ta nhất định sẽ ngày càng thêm lớn mạnh."
"Ta không thèm đi tìm mỏ quặng nữa. Ta phải về nhà ngủ một giấc thật đã."
...
Cảnh tượng tương tự cũng diễn ra ở nhiều khu vực khác. Vô số người dân Vụ Vân Tinh reo rò, gương mặt họ tràn đầy phấn khích và vui mừng.
Ngọn núi to lớn đã bị dời đi, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên ngày hôm nay, ngày mà người Vụ Vân Tinh được giải phóng.
...
Vân Không dẫn theo Dương Thiên đi phía trước, đám người Đan Lăng chăm chú đi theo, phía sau còn có rất nhiều người khác.
Lúc này, cũng có rất nhiều người cung kính nhìn về phía Vân Không, khi nãy tất cả bọn họ đều nghe rõ, Vân Không đã trở thành người thống trị Vụ Vân Tinh, địa vị cao nhất nơi này.
"Đại nhân, ở phía trước." Đi chưa tới mười phút, Vân Không nói.
Phía xa, có một hang động được hình thành trên dãy Thiên Vân, nhìn hình dáng, hẳn là lúc trước được đào ra.
Tất cả mọi người tiến vào trong sơn động.
Trong hang động, có rất nhiều tảng đá cỡ lớn xếp chồng lên nhau.
Vân Không không ngừng di chuyển các hòn đá, thời gian dần trôi qua, một con đường dài mấy trăm mét xuất hiện.
"Ngươi rất thông minh, cũng rất cẩn thận." Dương Thiên cười, nói với Vân Không.
Mặc dù thực lực của Vân Không rất thấp nhưng nhìn những hòn đá này, thoạt nhìn tán loạn nhưng thực tế là do Vân Không cố ý sắp xếp. Người bình thường tới đây cũng khó mà phát hiện ra chỗ này có cất giấu bảo vật.
Dãy Thiên Vân vô cùng rộng lớn, các loại sơn động như này cũng nhiều vô kể.
Mọi người đi được gần một nghìn mét mới dừng lại, lúc này phía trước vẫn còn đường nhưng Vân Không lại dừng lại một chỗ, lấy ra một vũ khí hình dáng giống con dao, nhẹ nhàng cạo sạch một tảng đá.
Dưới sự chà sát của Vân Không, hòn đá dần xuất hiện ánh sáng màu vàng kỳ lạ.
"Đây là Giác Hâm thạch!" Đang Lăng nhìn những hòn đá này, bước lên phía trước cảm nhận chúng, trong mắt có chút kinh ngạc.
Tiếng hô kinh ngạc của Đan Lăng vang lên.
Dương Thiên giật mình trong lòng. Hắn nhìn thấy hòn đá màu vàng trước mặt, biết được nguồn gốc của nó.
Giác Hâm Thạch là một loại đá rất quý, giá trị của nó còn cao hơn Hỏa Tinh Thạch gấp mười lần!
Một tấn Hỏa Tinh Thạch giá trị bằng một thần binh cấp chín, còn một tấn Giác Hâm Thạch có giá bằng một thần binh cấp mười, cũng tương đương với một trăm điểm tích lũy!
Giác Hâm Thạch là một vật liệu rất phổ biến cần dùng để rèn ra thần binh cấp chín, cho dù một số thần binh cấp mười đều cần vật liệu chính là Giác Hâm Thạch.
Ánh mắt Dương Thiên lộ vẻ kích động, số lượng Giác Hâm Thạch ít hơn thì cũng tốt, nếu Giác Hâm Thạch ở đây đủ nhiều, vậy thì chắc chắn có thể cung cấp nhiều điểm tích lũy cho hắn.
"Vân Không, ngươi biết ở đây có tổng cộng bao nhiêu Giác Hâm Thạch như vậy?" Dương Thiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!