Ngồi trong phòng trọ chán chê mà không nghĩ được cách nào, Tử Phong tâm tình chán nản mà rời khỏi đó. Mang theo tâm lí thử vận may, Tử Phong bắt đầu dạo quanh Thiên Ưng thành, nhỡ đâu vận khí cứt chó rơi lên đầu hắn, tự nhiên lại có một cái hội đấu giá nào đó tình cờ được tổ chức đúng vào lúc hắn đến đây thì sao. Vừa nghĩ đến đây, hắn đã nghe thấy tiếng hai người đi đường bên cạnh mình nói chuyện:
“Lại sắp đến kì đấu giá hàng năm của Vạn Bảo Lâu đó, ngươi biết gì chưa?”
“Đương nhiên là biết rồi, ngươi không thấy mấy tuần nay người lạ mặt đến Thiên Ưng thành của chúng ta ngày một nhiều sao.” Tên còn lại trả lời.
“Chán thật, bây giờ ta mới biết tin này, biết thế ta đã chuẩn bị chút kim tệ đi tham gia đấu giá rồi.” người kia thở dài.
“Thôi đi, với mấy đồng tiền bé tí đó của ngươi đến đó mua được cái gì, có mà đến góp vui thì có.”
“Ha ha ha, đúng là chỉ có huynh đệ hiểu ta a, đến nhìn cho vui cũng được mà, nhỡ đâu có chút đồ các đại gia thấy chướng mắt chẳng phải sẽ có lượt của chúng ta sao………Á!”
Tử Phong nghe hai tên đi đường nói chuyện mà tí thì ngã cắm đầu xuống đất, lão tử nói chơi thôi mà có một hội đấu giá thật à. Hắn túm cổ một trong hai tên lôi tới trước mặt, miệng hỏi gấp: “Đấu giá hội? Đấu giá hội nào? Do ai tổ chức? Có những thứ đồ gì?”
Trời đang tờ mờ tối, tên kia đang nói chuyện với đồng bạn, tự nhiên cả cơ thể bị nhấc bổng lên, sau đó hắn nhìn thấy một gương mặt quỷ đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó nghe thấy cái giọng nói người không ra người quỷ không ra quỷ của Tử Phong, bao nhiêu lông trên người hắn liền dựng hết cả lên, miệng lắp bắp không nói nên lời.
Tên đồng bạn đứng bên cạnh nhìn thấy khác thường liền túm lấy thân hình của tên đang bị Tử Phong nhấc lên, định kéo hắn xuống. Tử Phong cao hơn 1.8 mét, xấp xỉ 1.9 mét, thân hình so với đại đa số người bình thường thì to lớn hơn hẳn, lúc này hắn đang túm một người nhấc lên cao, người còn lại thì đang bám vào tên đang bị hắn nhấc lên cao kia, tư thế vô cùng kì dị. Nhưng hai người cũng chỉ là hai tên Sĩ cấp nhị phẩm, so sức lực với Tử Phong có khác nào trẻ con đòi so với con trâu đâu, một điểm tác dụng cũng không có. Tử Phong nhận ra mình đã có hơi xúc động quá, liền thả tên kia xuống đất, nhắc lại câu hỏi của mình.
“Đấu giá hội nào? Có thể nói chi tiết cho ta được chứ?”
Tên bị Tử Phong túm cổ kia xoa xoa vùng da cổ đã có chút tím ngắt, miệng ho lụ khụ đáp: “Khụ, là hội đấu giá hàng năm của Vạn Bảo Lâu ở Thiên Ưng thành, cứ nửa năm tổ chức một lần, mỗi lần đều có vô số bảo vật được đấu giá, lần nào người tham gia đấu giá cũng đông vô cùng….”
Nghe tên kia giải thích, Tử Phong cũng đã hiểu sơ qua, cũng không khác so với những gì hắn nghĩ cho lắm, đúng là đấu giá hội ở đâu cũng như nhau, thế giới này hay trong tiểu thuyết cũng vậy, như nhau cả, lúc nào cũng là bảo vật vô số, giá tiền trên trời, rồi thì được những thế lực có uy tín lớn lao làm chủ. Bỏ mặc hai tên kia đang ngẩn ngơ khó hiểu nhìn mình, Tử Phong quay lưng đi thẳng hướng Vạn Bảo Lâu.
Lúc sáng hắn mua Trắc Thí Thạch không để ý, giờ mới thấy đúng là trước cửa Vạn Bảo Lâu có đề biển thông báo về hội đấu giá sắp tới, chẳng qua lúc trước hắn đến đây thì quá chú tâm vào hai tên Vương cấp canh cửa nên mới không để ý. Tiện tay lấy một tờ truyền đơn, Tử Phong vừa xem xét vừa lẩm bẩm, đừng nói là hội đấu giá này lại tiếp tục “trùng hợp” có được thứ mà hắn cần nhé, thế cũng quá…….dễ dàng rồi.
Không nói tới còn đỡ, vừa mới lẩm bẩm dứt câu, Tử Phong nhìn thấy một thứ trong danh mục đấu giá khiến hắn chỉ muốn đem tấm biển hiệu Vạn Bảo Lâu đập thành 20 mảnh.
“Kim Lân Mãng tinh huyết: Thiết Lân Mãng, tứ giai yêu thú, khi trưởng thành toàn thân sẽ có màu kim loại óng ánh vàng, có thực lực ngũ giai sơ cấp, gọi là Kim Lân Mãng. Tinh huyết Kim Lân Mãng có dược tính ôn hòa, có thể dùng làm nguyên liệu luyện đan, hoặc có thể trực tiếp phục dụng giúp võ giả nâng cao tu vi.”
Nhìn mấy dòng chữ ngắn ngủi giới thiệu về tinh huyết của Kim Lân Mãng, Tử Phong không khỏi vừa bực mình vừa vui vẻ. Vui là vì thứ hắn cần đã xuất hiện, bực mình là vì cuối cùng hắn cũng lại đi theo con đường của nhân vật chính trong tiểu thuyết rồi, sử dụng vận khí nghịch thiên để “triệu hồi” vật phẩm đến giúp tăng tu vi. Với châm ngôn không muốn làm nhân vật chính của hắn, Kim Lân Mãng tinh huyết bày ra khiến hắn lâm vào khó xử, bỏ đi thì tiếc, mà lao vào thì lại dính mác nhân vật chính, thật là khó khăn.
Như là đọc được suy nghĩ của hắn, Tiểu Linh nói: “Chủ nhân vẫn còn lo lắng về cái gì mà nhân vật chính hay sao, cứ thẳng tay mà làm đi chứ sao nữa, ta thấy làm nhân vật chính cũng có vấn đề gì đâu, cũng có thể lần này chỉ là do vận khí thôi mà, chủ nhân cả nghĩ quá!”
“Ngươi không hiểu rồi, bất kì nhân sĩ xuyên việt nào chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị một tên tác giả chết tiệt nào đó nhét làm nhân vật chính, sau đó muốn nhào nặn ra sao thì nhào nặn, ta không muốn mình cũng như thế, không phải ai cũng có giác ngộ mình đang trong một……mà thôi, có nói ngươi cũng không hiểu, giờ thì ngươi nói ta phải làm sao đây?” Tử Phong hỏi.
Tiểu Linh thoáng trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Ta nghĩ chủ nhân nên bắt lấy cơ hội này, tinh huyết yêu thú cao giai chỉ có thể ngộ không thể cầu, nếu chủ nhân muốn lên level nhanh thì phải tận dụng mọi thứ thôi, ngài không có lựa chọn lúc này.”
“Hừm, ngươi nói đúng, ta không có lựa chọn, được rồi, quyết định vậy đi, ta sẽ tham gia hội đấu giá, hi vọng 300 vạn kim tệ là đủ để dùng, cùng lắm lão tử dùng Ngụy trang đi ăn trộm, ta không tin bọn chúng dùng cao thủ Tôn cấp để canh chừng tinh huyết Kim Lân Mãng.” Tử Phong cười lạnh nói.
Tự thuyết phục bản thân xong, Tử Phong tâm bình khí hòa tiếp tục xem tờ truyền đơn trên tay, càng xem hắn lại càng ngạc nhiên, không phải chứ, Vạn Bảo Lâu này không thẹn với hai chữ Vạn Bảo, đấu giá hội lần này toàn đồ tốt, nhị phẩm tam phẩm đan dược có, thậm chí ngũ phẩm đan dược cũng xuất hiện, chỉ là cái đống đan dược này không phải dùng để tu luyện thì cũng là đan dược đột phá bình cảnh, toàn mấy thứ hắn không cần. Huyền khí cũng có, Hoàng giai Huyền khí hơn hai chục kiện, Huyền giai cũng có gần mười kiện, Huyền giai cao cấp Huyền khí cũng có hai thanh. Công pháp vũ kĩ cũng tương tự, nhưng chỉ đến Huyền giai cao cấp là cùng, chưa thấy có sự xuất hiện của Địa giai công pháp hay vũ kĩ.
Mà nghĩ cũng phải, Địa giai công pháp nào có phải củ cải trắng đâu mà muốn là có, đến Diệp gia trước kia cũng chỉ có một bản Địa giai công pháp cùng vũ kĩ,, mà thứ đó được coi như là trấn gia chi bảo, chỉ có gia chủ cùng với thái thượng trưởng lão được phép tu luyện, hội đấu giá này có được Huyền giai cao cấp công pháp để mang ra đã là quý giá lắm rồi, phải biết Huyền giai công pháp đối với các đại gia tộc cũng chỉ có đệ tử hạch tâm mới được chạm đến mà thôi.
Nhưng mà quý thì quý, mấy thứ đó đối với Tử Phong không quan trọng, hắn hiện giờ chỉ muốn tinh huyết của Kim Lân Mãng mà thôi. Nhìn sắc trời đã tối, Tử Phong đoán chừng cũng sắp đến lúc đến chỗ hẹn cùng đám người Ôn Vân Sơn, hắn liền rảo bước rời khỏi Vạn Bảo Lâu, hội đấu giá hai ngày nữa mới bắt đầu, hắn có khá nhiều thời gian để chuẩn bị. Đến gần tửu lâu là chỗ hẹn với đám người Ôn Vân Sơn, hắn bỗng nghe thấy tiếng huyên náo ở gần đó, loáng thoáng có tiếng phụ nữ khóc, chỉ có điều đám đông đứng đó đã che hết tầm nhìn của hắn thôi.
Dùng sức lực chen qua đám đông một cách vô cùng bạo lực, Tử phong cuối cùng cũng nhìn thấy nguyên nhân tạo ra huyên náo, chỉ thấy một trung niên phụ nhân trông có vẻ bần hàn, vẻ khắc khổ hiện rõ lên qua từng nếp nhăn trên khuôn mặt, trông không quá già nhưng mái tóc đã bạc trắng, ở bên cạnh phụ nhân là một thi thể một người con gái, niên kỷ khoảng 17-18 tuổi, trông cũng có chút nhan sắc, thân hình ngực nở, eo thon, cặp đùi trắng nõn dài miên man khiến không ít nam nhân ở đây nuốt nước miếng.
Chỉ là nhìn thảm trạng của thi thể trước mắt, mấy người vừa mới nuốt nước miếng thiếu chút nữa thì phun ngược ra ngoài. Thi thể người con gái không có gì che đậy, cứ thể hiển lộ hết trước mắt mọi người, trên da thịt trắng nõn nà của nàng có vô số vết bầm dập, vết roi đánh vẫn còn rướm máu, rồi những vệt cắt do đao kiếm hiển lộ rõ ràng trên cơ thể thiếu nữ. Bầu ngực căng tròn của nàng có mấy dấu tay in trên đó khiến da thịt tím lại, hiển nhiên là đã bị dùng lực không nhẹ, khuôn ngực một bên lõm hẳn xuống, không cần phải nói cũng biết là xương sườn đã bị đánh nát vụn. Khuôn mặt nàng khá đẹp, nếu không tính đến những vết sưng hay bầm tím trên đó, đôi mắt nàng trừng lớn, khóe mắt vẫn còn nước mắt đọng lại, ở cổ có dấu tay, hạ thân máu chảy loang lổ.
Dưới góc nhìn pháp y của Tử Phong mà nói thì, cô gái này hẳn là bị đánh đập hành hạ, cưỡng gian sau đó mới bị bóp cổ chết. Mặc dù đã nhìn xác chết nhiều vô số lần, nhưng Tử Phong cũng không khỏi thấy khó chịu khi nhìn vào xác cô gái trước mắt đừng nói đến những người xung quanh, thực ra thì chỉ cần là người bình thường, không có tâm lý biến thái đến cùng cực đều sẽ cảm thấy như vậy, Tử Phong tự nhận hắn có chút biến thái nhưng không đến mức như thế này.
Trung niên phụ nhân lúc này vẫn đang khóc lóc thảm thương: “Ôi Hoàn nhi của ta, Hoàn nhi xinh đẹp đáng yêu của ta, sao con lại chết thê thảm đến thế, trên đời còn có công đạo hay không cơ chứ….”
Có mấy người đứng xem nhìn cũng thấy thương cảm, bèn nhỏ giọng an ủi, mọi người ai cũng biết cô gái này là con gái của phụ nhân, bị người khác hại chết, nhưng ai làm thì không biết. Một tên có vẻ như là dong binh cầm một đồng kim tệ nhét vào tay trung niên phụ nhân đang quỳ dưới đất khóc lóc, miệng nói: “Ài, ta cũng không biết khuyên bà ra sao, nhưng mà chuyện cũng đã qua rồi, bà có khóc lóc ở đây cũng được tích sự gì đâu, đây, cầm lấy đồng kim tệ này rồi về an táng con gái bà cho tử tế đi, không nên để nàng phơi thây giữa đường như thế này được.”
Trông tên dong binh râu ria rậm rạp, mặt mũi dữ tợn nhưng cử chỉ hành động lại vô cùng tốt bụng, Tử Phong không khỏi cảm thán, đúng là người tốt trên đời vẫn chưa chết hết, mỗi tội hắn không phải nằm trong số đó mà thôi.
---------
P/s: ayyyy i"m back, sorry vì đã nghỉ mấy ngày, mệt với không có thời gian nên nghỉ thôi:)