Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Nhiếp Tiểu Thiến loanh quanh ở trong căn phòng trọ có chút xa hoa mà không khỏi xoắn xuýt, nàng cảm thấy bỡ ngỡ trước cảnh tượng đô thị phồn hoa trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy, đến cả nơi ở hiện tại của nàng cũng vượt xa so với nhà nàng trước kia, nàng thật sự chưa từng thấy nhiều đồ vật tinh xảo như thế này trong đời.

Có thể rời khỏi mái ấm gia đình đã quen thuộc sốt bao nhiêu năm qua cần phải có dũng khí nhất định, Nhiếp Tiểu Thiến có thể làm được như vậy đã đủ đáng khen, nhưng không có nghĩa là nàng không cảm thấy lo lắng cho vận mệnh của bản thân.
Mấy ngày nay Nhiếp Tiểu Thiến ở gần Tử Phong, nỗi nhớ nhà cũng đã nguôi ngoai phần nào bởi sự cưng chiều của hắn đối với nàng, nhưng lúc này nàng đang ở một mình, cảm giác bất an lại một lần nữa xuất hiện, nàng không dám mở cửa nhìn ra ngoài, đến cả ở trong phòng cũng không làm gì cả, đến cả nến đèn cũng không thắp lên, chỉ sợ mình không cẩn thận gây ra rắc rối, tâm tình khẩn trương không thể nào ngủ được.
Cửa sổ căn phòng đột nhiên bị mở ra khiến Nhiếp Tiểu Thiến không khỏi giật mình, nàng hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy ở trên bục cửa sổ là một thân ảnh bạch y phất phới chìm trong ánh trăng quen thuộc, lúc này nàng mới thở phào một cái.

Tử Phong sau khi đảo quanh một vòng phủ thành chủ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mà xuyên qua cả thành trì mấy lượt, sau khi đảm bảo rằng không có tồn tại gì có thể gây nguy hiểm đến Triệu Thanh Thanh, hắn mới trở về phòng trọ.
Chỉ là về đến nơi thì hắn thấy cả căn phòng đóng kín cửa, bên trong không có ánh đèn, Tử Phong cũng không nghĩ nhiều, cho rằng tiểu nha đầu kia không chịu được mệt mỏi nên đã ngủ rồi, nhưng để phòng hờ, hắn vẫn hiện thân sau đó mở cửa sổ chui vào.

Sở dĩ hắn phải hiện thân thay vì trực tiếp tàng hình xuyên tường như phường trộm cắp à nhầm như hắn vẫn thường làm là bởi vì nhỡ đâu Nhiếp Tiểu Thiến chưa ngủ, thấy hắn đột nhiên từ trong không khí bước ra khéo lên cơn đau tim mà ngất tại chỗ mất.
Quả đúng như hắn dự liệu, vừa mới mở cửa ra thì đã thấy Nhiếp Tiểu Thiến đang ngồi co rúm người lại trên giường, khuôn mặt có chút sợ hãi nhìn ra cửa sổ, sau khi thấy hắn thì gương mặt nàng mới giãn ra, thậm chí còn làm ra động tác thở phào khoa trương.

Trông bộ dáng giống như con mèo nhát gan của nàng mà Tử Phong không khỏi bật cười, cảm giác tâm tình của mình lúc này không đến nỗi tệ, xem ra cách tốt nhất để vượt qua khỏi vực thẳm của tuyệt vọng đó là tìm ra một thứ gì đó có thể an ủi bản thân a.
“Tiểu Thiến, muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?” Tử Phong bước vào phòng, miệng cười nói.
“Muội…muội không ngủ được….” Nhiếp Tiểu Thiến lí nhí nói, đúng lúc này bụng nàng đột nhiên phát ra một tiếng “ọt” kéo dài khiến gương mặt nhỏ nhắn của nàng không khỏi đỏ hồng lên.
Tử Phong hơi ngẩn người ra, sau đó lắc đầu thở dài
“Từ chiều đến giờ muội vẫn chưa ăn gì à? Không phải ta đã nói là nếu cần gì thì cứ bảo người của nhà trọ mang tới hay sao?”
“Nhưng mà muội thấy cái gì cũng có giá trên trời á, lúc nãy muội có nhìn qua, chỉ là một bữa ăn nhỏ thôi cũng có giá mười mấy kim tệ, muội không dám ăn a.” Nhiếp Tiểu Thiến có phần ngượng ngùng nói, nàng tuy rằng không ra ngoài nhưng đại khái cũng biết giá trị của đồng tiền, bình thường cả nhà nàng cũng chỉ cần vài ba kim tệ là đã có thể sống cả tháng không cần lo nghĩ, chỉ là giá của một bữa ăn thôi cũng có thể để cho gia đình nàng sống đến mấy tháng, nàng thực sự không dám a.

Nghe Nhiếp Tiểu Thiến nói, Tử Phong cũng không biết phải nói gì, hắn từ trước tới nay đều không để ý tới mấy thứ tiền bạc này cho lắm, một phần là vì hắn không quan tâm, mà phần lớn là vì hắn quá giàu nên không biết đến nỗi khổ của người nghèo, vô hình chung khiến hắn quên mất là Nhiếp Tiểu Thiến cũng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, mấy chục kim tệ trong mắt hắn còn không đủ để coi là cái số lẻ thì trong mắt người bình thường chính là một khoản tiền lớn.
Hắn thắp đèn trong phòng lên, sau đó ra mở cửa phòng gọi nhân viên tạp vụ của nhà trọ, dặn dò mấy tiếng, chỉ trong chốc lát sau đã có người mang đến một bàn tiệc hơn chục món ăn bốc khói nghi ngút, hương thơm nức mũi tràn ngập khắp căn phòng.

Kéo Nhiếp Tiểu Thiến ngồi vào bàn, Tử Phong vỗ vỗ lên đầu nàng, có chút sủng nịch nhìn nàng nói
“Ăn đi, cũng không thể muội đi theo ta mà lại để bị bỏ đói được, nếu cha mẹ muội mà biết thì ta còn mặt mũi nào chứ.”
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn hàng loạt món ăn đủ loại màu sắc hương vị mà nàng chưa từng nhìn thấy mà không khỏi âm thầm nuốt nước bọt, nhưng vẫn kìm lòng lại mà không đụng đũa, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tử Phong, miệng hỏi
“Ca ca, như thế này có phải là quá nhiều không, một mình muội không thể ăn hết được a.”
“Không vấn đề gì cả, muội ăn được bao nhiêu thì cứ ăn cho thoả thích, thừa thì thôi.” Tử Phong nói.
“Có thể nói cho muội biết chỗ đồ ăn này….có giá là bao nhiêu được không?” Nhiếp Tiểu Thiến rụt rè hỏi.
Tử Phong á khẩu không trả lời được, không phải là hắn không muốn trả lời, mà là thực sự hắn không biết, thời điểm thuê phòng trọ hắn tuỳ tiện ném ra mấy bạch tinh tệ cho chưởng quỹ, toàn bộ tiêu phí tính vào hết chỗ đó, còn dư lại thì coi như là tiền boa cho nhà trọ.

Một bạch tinh tệ tương đương với một ngàn kim tệ, chỉ thuê một căn phòng trọ ở tạm mà vung ra đến mấy ngàn kim tệ, cũng chỉ có dạng người giàu đến chảy mỡ như Tử Phong mới có thể làm vậy.
Trên thực tế thì hắn cũng không biết cái bàn tiệc trước mặt có giá trị như thế nào, Tử Phong thực sự không có nắm rõ phương diện giá cả của mấy thứ thông thường như thế này cho lắm, hẳn là vẫn chưa dùng hết cái số lẻ của đống bạch tinh tệ hắn đã ném ra lúc trước đâu.
“Đừng lo lắng, ta có rất nhiều tiền, đừng nói là để cho muội ăn ngon, ta có mua nguyên cả cái toà thành trì này cũng chỉ chạm đến cái số lẻ, cứ thoải mái đi, đi cùng ta thì không bao giờ phải nghĩ đến chuyện tiền nong gì cả.” Tử Phong đánh trống lảng nói, nếu để tiểu nha đầu này biết hắn dùng đến mấy ngàn kim tệ chỉ để mướn một căn phòng trọ ở tạm bợ thì chắc nàng đêm nay không ngủ nổi mất.
Trên thực tế thì hắn cũng không có thổi phồng quá mức, kim tệ hay bạch tinh tệ cũng chỉ là tiền tệ của thường dân và võ giả cấp thấp, võ giả đẳng cấp cao như hắn ai ai cũng giàu nứt đố đổ vách khi đem ra so sánh với người bình thường, chỉ tuỳ tiện vài trăm linh thạch hạ phẩm cũng có giá hàng chục vạn kim tệ, mà các đại lão tu vi cao thâm ai mà chẳng có thể tiện tay ném ra một lúc hàng trăm vạn hạ phẩm linh thạch.

Mà có đem Tử Phong so sánh với mấy vị đại lão đó thì hắn vẫn thuộc dạng giàu đến mức khiến người khác ói máu, số lượng tài sản của hắn hiện tại đã đến một con số thiên văn, đến chính hắn còn không biết mình giàu có như nào, chỉ biết là mình có rất nhiều tiền mà thôi.
Nghe Tử Phong nói vậy, Nhiếp Tiểu Thiến mới yên tâm bắt đầu dùng bữa, ban đầu thì vẫn còn bình thường, chỉ là một lúc sau cơn đói bụng ập đến, hơn nữa đồ ăn có hương vị thơm ngon mà nàng chưa từng được nếm trải, tiểu nha đầu cứ như vậy mà ăn như hổ cuốn rồng leo, biểu hiện thục nữ vứt thẳng ra khỏi cửa số.
Nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đang ôm bụng thoả mãn ngồi trên ghế, thần tình mơ màng thi thoảng còn chép chép miệng, Tử Phong thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, cô bé này thật sự ngây thơ dễ thương đến quá mức, lúc này nàng trông giống một bé heo con hơn là một con mèo nhỏ, cứ nhìn cái bộ dáng ăn no rồi buồn ngủ kia là có thể tưởng tượng ra.
Tử Phong vung tay lên, tạm thu đống đồ thừa trên bàn vào trong chiếc không gian giới chỉ chuyên dụng để……..đổ rác của hắn, sau đó linh lực khẽ động, thổi tắt nến đèn trong phòng, hai tay ôm ngang Nhiếp Tiểu Thiến đi đến giường.

Nhiếp Tiểu Thiến còn đang lơ mơ thì bỗng thấy cả người bị bế bổng lên, nàng có chút hốt hoảng mà giãy nảy lên một chút, miệng nói
“Ca ca, làm gì vậy?”
Lẳng lặng đem Nhiếp Tiểu Thiến lên giường, Tử Phong nằm xuống ôm lấy nàng, lấy một ngón tay điểm lên mi tâm của nàng, miệng nhẹ nhàng nói
“Ngủ đi, dưỡng sức để ngày mai còn lên đường.”
Nhiếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy một luồng khí tiến vào trong đầu mình, tâm thần của nàng trở nên mê muội, cơ thể không tự chủ được mà cuộn tròn lại sau đó rúc vào trong người Tử Phong, chốc lát sau nhịp thở của nàng đã trở nên nhẹ nhàng, cứ như vậy mà chìm vào trong giấc ngủ.
Độ tuổi của Nhiếp Tiểu Thiến ở Huyền Linh đại lục đã có thể làm vợ người ta như bình thường, chỉ là trong mắt của Tử Phong thì nàng vẫn còn nhỏ lắm, đừng nói là hắn vốn không hề có ý đồ gì với nàng, kể cả thực sự hắn có chủ ý muốn “ăn” bé heo con này thì bây giờ vẫn chưa phải thời điểm, hắn không có hứng thú đối với la lỵ a.
Nhìn Nhiếp Tiểu Thiến đang rúc vào trong ngực mình ngủ ngon lành, Tử Phong không khỏi thở dài, nha đầu này cũng có chút đáng thương, tự nhiên người thân trong làng bị giết chết thì cũng thôi, đằng này ngay sau đó lại phải rời khỏi gia đình, bề ngoài nàng vẫn tỏ ra bình thường nhưng hẳn là tâm lý vẫn đang chịu một gánh nặng khó có thể diễn tả.

Cơ mà Tử Phong tuyệt nhiên không hề nghĩ đến việc mình đưa nàng đi theo có phải là việc làm đúng đắn hay không, Nhiếp Tiểu Thiến với thể chất đặc thù trong tương lai có thể sẽ là một trợ thủ đắc lực cho hắn, chỉ cần có lợi thì hắn sẽ không từ thủ đoạn, ngẫu nhiên an ủi tâm trạng của nàng cũng chỉ để khiến nàng càng trở nên trung thành với bản thân hắn mà thôi.
Có lẽ trên đời bất kỳ ai cũng có thể chỉ thẳng mặt Tử Phong mà nói rằng, ngươi lợi dụng một tiểu cô nương tay không tấc sắt như vậy thì có khác gì cầm thú hay không, hoàn toàn không còn lại chút nhân tính nào.

Nhưng đối với Tử Phong hiện tại thì nhân tính hay không nhân tính đã không còn quan trọng nữa.

Nếu như trước kia hắn vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, nhưng cái không từ thủ đoạn đó của hắn cũng chỉ chiếm đến tám phần, hai phần còn lại nếu cảm thấy quá mức bất nhân thì hắn sẽ không làm.
Chỉ là hiện tại hắn đã không còn quan tâm nhiều như vậy nữa rồi, ngoại trừ người thân của hắn thì tất cả đều chỉ là công cụ, trên đời này có người nào giảng nhân tính với công cụ hay không cơ chứ, cùng lắm là lúc sử dụng thì cẩn thận một chút, đến lúc hỏng thì vứt bỏ như rác rưởi mà thôi.


Nhiếp Tiểu Thiến cũng thế, mà Triệu Thanh Thanh cũng vậy, trong mắt hắn hai người này đều chỉ là đồ vật không hơn không kém, không dùng được thì ném bỏ, chỉ vậy thôi.
“Thôi thì coi như là một khoản đầu tư cho tương lai đi.” Tử Phong lẩm bẩm, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, tròng mắt loé lên tinh quang quỷ dị.
--------------------------
Đám người Triệu Thanh Thanh không ở lại đây lâu, sau một đêm nghỉ ngơi liền ngay lập tức lên đường trở về đế đô, nói là lên đường chứ trên thực tế bọn họ cũng chỉ dùng truyền tống trận để dịch chuyển mà thôi.

Truyền tống trận cỡ lớn trong phạm vi Thiên Hành đế quốc đều do một tay hoàng thất Triệu gia nắm giữ, tuyệt nhiên không có một thế lực nào khác sở hữu truyền tống trận cỡ lớn, chỉ có truyền tống trận với cự ly ngắn mà thôi.
Thành trì này cũng không ngoại lệ, đại hình truyền tống trận nơi này thuộc về Triệu gia, là một trong số ít truyền tống trận cự ly siêu dài nối thẳng đến đế đô Thiên Hành đế quốc, người thường muốn sử dụng để đi nơi khác thì không nói, nhưng nếu điểm đến là đế đô thì khó như lên trời, chỉ có người thuộc về hoàng thất, hoặc là cường giả Tôn cấp trở lên mới được sử dụng, còn nếu ngươi không phải là một trong hai trường hợp kia? Vậy thì xin thứ lỗi, ngươi có lôi ra một tỷ thượng phẩm linh thạch để làm lệ phí cũng không được, mời ngươi tự cuốc bộ đến đế đô.
Truyền tống trận mở ra cũng có lịch trình cụ thể, không đủ số lượng người thì sẽ không khởi động, nhưng Triệu Thanh Thanh là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, dĩ nhiên là nàng có thể tuỳ ý sử dụng truyền tống trận mà không cần phải xin phép ai cả, sau một hồi sắp xếp và nạp linh lực, truyền tống trận rất nhanh liền khởi động, hành khách lần này chỉ có nàng và đám người Tần Xuyên, ít hơn nhiều so với con số hành khách thông thường mỗi lần truyền tống.
Phải biết rằng truyền tống cự ly siêu dài như thế này mỗi lần khởi động đều hao phí một lượng tài nguyên khổng lồ, chính vì thế nên thông thường phải gom đủ số lượng hành khách thì truyền tống trận mới mở ra, nhưng mà ai bảo thân phận của Triệu Thanh Thanh cao tới doạ người, đừng nói là chưa đủ người, dù chỉ có một mình nàng thì vị thành chủ kia cũng phải cắn răng mà ngoan ngoãn lấy tài nguyên từ trong túi của mình ra để khởi động trận pháp.
Thời điểm bước lên truyền tống trận, Triệu Thanh Thanh ngoài mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt và thần thức của nàng liên tục nhìn ngó xung quanh, cố gắng tìm kiếm thân ảnh bạch y thần bí kia nhưng tuyệt nhiên không thấy sự xuất hiện của hắn.

Nàng cũng không lo lắng Nguyệt tiền bối không thể đuổi theo, dù sao thì với tu vi của ngài ấy, trực tiếp đề ra yêu cầu của mình với thành chủ là có thể dễ dàng sử dụng truyền tống trận, thậm chí cực đoan hơn nữa thì có thể nắm đầu tên thành chủ kia tát cho mấy cái sau đó cưỡng ép mở ra truyền tống trận cũng không phải không có khả năng.
Nhưng mà nàng vẫn có chút hiếu kỳ, trong thâm tâm của nàng không hiểu sao lại nghĩ rằng Nguyệt tiền bối sẽ dùng một phương thức khác thần kỳ hơn để bám theo nàng, chứ không phải là phương án dễ dàng như thế kia.

Nói đến cũng kỳ quái, quen biết chưa được bao lâu nhưng không hiểu sao Triệu Thanh Thanh lại có cảm giác cực kỳ tin tưởng vào Nguyệt tiền bối, cái sự tin tưởng này nó giống như là một chuyện hiển nhiên, đến cả chính nàng cũng không biết tại sao mình lại có thể dễ dàng tin vào mọi thứ hắn nói đến như vậy.
Nàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện Tử Phong dùng một loại bí pháp gì đó để mê hoặc thần trí của mình, nhưng Triệu Thanh Thanh tốt xấu gì cũng là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, bảo vật trên người nhiều như rau cải trắng, chỉ riêng cái dây chuyền trông có vẻ bình thường đeo trên cổ nàng cũng có công dụng ngưng khí tĩnh thần, chống lại tinh thần lực ngoại xâm, đến cả siêu giai cường giả cũng khó có thể phá vỡ sự bảo vệ của nó, nhưng từ đầu đến giờ nàng tuyệt nhiên không nhận thấy chiếc dây chuyền này có biểu hiện gì bất thường cả, kết luận duy nhất đó chính là Tử Phong thực sự không làm gì mình cả, chỉ có tự nàng nghi ngờ mà thôi.
Trong lúc Triệu Thanh Thanh còn đang nhìn ngó xung quanh, Tử Phong đã không một tiếng động đứng lẫn ở trong đoàn người, trên tay ôm theo Nhiếp Tiểu Thiến lúc này đã bất tỉnh nhân sự.

Với hai kỹ năng Nguỵ Trang và Liễm Tức, đừng nói là hiện tại Tử Phong đã thoát thai hoán cốt, dù có là thời điểm trước kia cũng không một ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn, Tử Phong cứ như vậy mà nghênh ngang đứng ngay bên cạnh đám người Tần Xuyên.
Còn về vấn đề truyền tống trận có thể dịch chuyển hắn khi đang ở trong trạng thái “không tồn tại” như bây giờ hay không, Tử Phong hoàn toàn không thèm để ý.

Bản chất của truyền tống trận chỉ đơn thuần là tạo ra hai toạ độ trong không gian vô định nối liền hai địa điểm với nhau, Thánh cấp cường giả thông thường xé rách không gian để di chuyển cũng chỉ tương tự như vậy mà thôi.

Chẳng qua muốn thông qua không gian thông đạo để xuyên toa đến một nơi cách xa mình hàng chục vạn dặm thì năng lượng cần đến để mở ra và giữ ổn định thông đạo đó là rất lớn, lớn đến mức các Thánh cấp cường giả thông thường không thể nào làm được.
Nhưng mà với thực lực của Tử Phong, đại khái không thể tự mình mở ra thông đạo không gian như vậy, cơ mà khi truyền tống trận bắt đầu khởi động, toạ độ của hai đầu truyền tống trận xuất hiện một cái là hắn có thể cảm nhận được, Tử Phong vào thời điểm đó chỉ cần dựa vào toạ độ đã được định sẵn đấy, men theo thông đạo không gian được truyền tống trận tạo ra là được, hiệu quả cũng không khác gì so với trực tiếp sử dụng truyền tống trận là bao, ít nhất thì với tạo nghệ không gian pháp tắc của hắn bây giờ đó là một việc dễ dàng.
Truyền tống trận loé ra quang mang chói rọi, đám người Triệu Thanh Thanh bị màn sáng đó nuốt chửng liền trong chớp mắt biến mất, chỉ để lại truyền tống trận lúc này trống rỗng không bóng người.

Tử Phong khí định thần nhàn, nhưng trên thực tế tâm trí đang vô cùng tập trung, đúng là hắn có thể lợi dụng truyền tống thông đạo, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn có thể hời hợt không quan tâm, bởi vì cái thứ được gọi là không gian thông đạo này trông thì có vẻ ổn định, nhưng trên thực tế muốn làm được như những gì Tử Phong định làm thì cũng cần phải có được sự chính xác tương đối khá, nếu không cẩn thận sai sót rất có thể sẽ bị lạc trong không gian loạn lưu, đến lúc đó thì chỉ có trời mới biết là chuyện gì sẽ xảy ra.
Cơ mà mọi thứ lại ổn thoả hơn những gì Tử Phong nghĩ, không ngờ ở trong trạng thái ẩn thân mà truyền tống trận vẫn có thể tác động lên hắn, khiến hắn không cần phải phí chút công sức nào mà có thể truyền tống một cách thuận lợi.
Tử Phong cảm thấy cả người mất đi trọng lượng, lơ lửng trong không gian vô định không thể kiểm soát, nhưng tất cả cũng chỉ xảy ra trong chốc lát mà thôi, hắn rất nhanh liền lấy lại khả năng kiểm soát cơ thể mình.

Truyền tống trận đúng là có thể rút ngắn khoảng cách trăm vạn dặm xuống còn rất nhỏ, nhưng cũng không phải là truyền tống trong nháy mắt, dù thông đạo không gian có ngắn đến mức nào thì vẫn phải mất một chút thời gian để có thể di chuyển giữa hai toạ độ.
Tử Phong ước tính đại khái sẽ mất khoảng mười phút để có thể đến nơi, quãng đường trăm vạn dặm có thể mất đến hàng tuần để di chuyển theo cách thông thường nay được rút ngắn lại không biết bao nhiêu lần, không thể không nói truyền tống trận thật sự vô cùng thuận tiện.

Hắn mở hai mắt của mình ra, chỉ thấy tất cả mọi người đang ở trong một thông đạo khép kín cỡ một cái hang nhỏ, xung quanh là thất thải quang hoa huyền bí liên tục đan xen lại với nhau tạo thành vô số ảo ảnh đủ loại màu sắc.
Người khác khó có thể nhìn thấy được cảnh tượng này, đa phần người tiến vào trong không gian thông đạo đều bị mất đi tri giác, dù hai mắt có mở to ra hết cỡ cũng không thể nhìn thấy chút gì, chẳng qua thực lực của Tử Phong có chút quỷ dị nên hắn mới có thể thoải mái nhìn ngắm xung quanh mà thôi.


Tâm niệm khẽ động, hai mắt Tử Phong loé lên tinh quang tử sắc nhàn nhạt, cảnh tượng trong mắt hắn nhanh chóng biến đổi, thất thải quang mang cùng với ảo ảnh biến mất, thay vào đó hàng tỷ phù văn uốn lượn nối vào với nhau, đến cả những thân ảnh của đám người Triệu Thanh Thanh ở trước mặt hắn lúc này cũng trở thành từng đoàn phù văn hợp với nhau thành hình người.
Tử Phong đưa tay lên ôm trán, hai mắt nhắm lại, một dòng máu tươi chảy ra từ khoé mắt của hắn, dường như chỉ mở mắt ra nhìn có một chút mà hắn đã nhận phải tổn thương khó có thể gánh chịu được, Nhịp thở của hắn trở nên có chút hỗn loạn nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ.

Trước kia Tử Phong đã có một thắc mắc, phù văn vốn chỉ là những kí tự thông thường, nếu cho một đứa trẻ tập viết một hình mẫu thì nó cũng có thể vẽ lại được không chút khó khăn, nhưng vì lí do gì mà phù văn lại có uy lực lớn đến như vậy.
Phù lục tạo nên từ nguyên liệu quý giá, điều đấy là chuyện hiển nhiên, nhưng nguyên liệu có quý giá đến mấy cũng không thể nào tạo ra được hiệu quả như những gì phù lục vẫn thể hiện, quan trọng vẫn là phù văn được vẽ trên những tấm phù lục đó.

Nếu chỉ là những hình vẽ thì sao lại có được uy lực lớn như thế, nguyên liệu của phù lục trân quý dường như không phải để tăng cường uy lực của bản thân phủ lục, mà chỉ đơn giản giống như một cái vỏ rỗng đủ cứng rắn để chứa đựng phù văn vậy.
Không chỉ phù lục, vũ khí pháp bảo hay thậm chí cả trận pháp cũng đều có sự xuất hiện của phù văn, ngươi nói cầm một đống nguyên liệu linh tinh sau đó sắp xếp thành một quy luật nhất định là tự nhiên trận pháp được kích hoạt ư? Tuyệt đối không thể, kiểu gì cũng phải có phù văn gia nhập thì trận pháp mới được cấu thành.

Sở dĩ Bảo Khí, Thánh Khí hay thậm chí cả Thần Khí có được năng lực đặc thù cường đại hơn Huyền Khí rất nhiều cũng chỉ bởi vì Huyền Khí không có phù văn gia thân, trong khi đó những bảo vật kia lại có.
Trước kia Tử Phong còn có lần đánh bậy đánh bạ, sử dụng cả Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn lên Lĩnh Vực của kẻ địch, và đoán thử xem, thứ hắn nhìn thấy chính là phù văn, chính những phù văn đó tạo nên thứ Lĩnh Vực của Thánh cấp cường giả.

Tràng cảnh hắn vừa mới trông thấy khiến hắn có một suy nghĩ lớn mật, phải chăng phù văn huyền bí chính là bản nguyên của vạn vật, về cơ bản cả cái thế giới này tất cả đều được cấu thành từ phù văn?
Tử Phong âm thầm hít một hơi khí lạnh, nếu như suy đoán của hắn là sự thực, vậy thì tri thức về phù văn được nhân loại hay thậm chí cả Thiên Ma Nhất Tộc năm xưa sử dụng chỉ là vài nắm tuyết nhỏ của một đại băng sơn khủng bố, xa xa mới gọi là phù văn chân chính được.

Thậm chí hắn còn có thêm một ý nghĩ điên cuồng nữa, nếu như mọi thứ đều được cấu tạo từ phù văn, kể cả cơ thể sinh vật sống cũng không ngoại lệ, vậy nếu hắn trực tiếp chèn thêm phù văn vào cơ thể thì sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, Tử Phong không khỏi rùng mình, hắn cảm thấy mình dường như vừa mới đặt chân vào một lĩnh vực cấm kị khiến người khác phải sợ hãi, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy hưng phấn, nếu như những gì hắn nghĩ là đúng, vậy thì chẳng phải hắn có thể tự thêm phù văn vào chính mình hay sao? Thử tưởng tượng Tử Phong bình thường nhưng lại được gia cố thêm khoảng vài chục cái phù văn tăng cường tốc độ, mà đấy chỉ là phù văn tăng phúc thông thường, trên đời có biết bao nhiêu là phù văn quỷ dị đủ loại, nếu hắn có thể áp dụng hết chỗ phù văn đó lên chính bản thân thì lúc đó thì có trời mới biết được hắn sẽ trở nên cường đại đến mức nào.
Tử Phong âm thầm quyết định sẽ tìm cách học hỏi tri thức về phù văn, chỉ có như vậy thì hắn mới có thể nghiệm chứng được ý tưởng trong lòng mình.

Trong lúc còn đang suy nghĩ lung tung, không biết từ lúc nào quá trình truyền tống đã hoàn thành, Tử Phong cảm nhận thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu xuống, thần thức không tự chủ được mà phóng xuất ra ngoài, vươn ra xa bắt đầu thám thính tình hình xung quanh.
Sau khoảng mười mấy giây, trong đầu hắn đã xuất hiện hình dạng của khu vực xung quanh giống như một mô hình thu nhỏ, hình dạng kiến trúc, vị trí bố cục của mọi thứ đều hiện lên giống như ảnh ảo đa chiều, hắn đại khái đã nắm được quang cảnh xung quanh như thế nào.

Trong lúc Tử Phong còn đang điều tra xung quanh, đám người Triệu Thanh Thanh vừa mới đứng vững chân đã đồng loạt gục xuống đất, ai nấy cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, chân tay run rẩy mất kiểm soát.
Thực ra thì việc sử dụng truyền tống trận, nhất là truyền tống trận cỡ lớn như thế này cũng rất tốn sức, người thực lực yếu truyền tống xong có lăn ra đất bất tỉnh cũng không phải là chuyện hiếm gặp, cơ mà mấy người này yếu nhất cũng là Tôn cấp cửu phẩm võ giả, tuy có chút tiêu hao nhưng cũng không đến mức thê thảm đến như thế này chứ, đó chính là nghi hoặc trong đầu của mấy nhân viên kiếm soát truyền tống trận ở xung quanh.
Đám người Triệu Thanh Thanh hiển nhiên không phải bởi vì sử dụng truyền tống trận mà trở nên như vậy, nguyên do là bởi lúc ở trong thông đạo không gian, cả bọn vốn mất đi tri giác nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như là hàng tỷ con mắt từ nơi thâm uyên địa ngục đang mở ra nhìn chằm chằm vào mình, cả người giống như chìm vào trong bùn lầy không thể cử động mảy may, tâm thần đột nhiên bị nỗi kinh hoàng không biết từ đâu xuất hiện chiếm lấy, mặc dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ chừng vài giây thôi cũng khiến mọi người ai nấy đều cảm thấy giống như đã trải qua hàng năm trời, đến khi rời khỏi truyền tống trận, khôi phục lại tri giác, không ai không cảm thấy cơ thể bị vắt kiệt sức lực.
Triệu Thanh Thanh thở dốc, đưa cánh tay run rẩy của mình lên lau mồ hôi trên trán, nàng nhận ra cái cảm giác kinh khủng đó có phần quen thuộc, không cần phải suy nghĩ quá nhiều liền ngay lập tức nhớ ra cảm giác sợ hãi đó đã từng xuất hiện ở đâu.

Chẳng phải cái cảm giác giống như mình bị mắc kẹt trong thâm uyên địa ngục đó mình đã từng trải qua vào đêm hôm trước khi Nguyệt tiền bối triển lộ năng lực hay sao, nàng dám khẳng định vừa rồi chính là do Nguyệt tiền bối gây ra, chỉ là không biết là ngài ấy vừa làm cái gì, cũng không thấy thân ảnh của ngài ấy ở đâu cả, có chắc là Nguyệt tiền bối đi theo đến tận đây hay không?
Đúng lúc này một giọng nói âm u vang lên bên tai khiến Triệu Thanh Thanh không khỏi giật mình
“Không cần phải tìm, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngài!”


Nhấn Mở Bình Luận