Đã một tuần trôi qua kể từ ngày mấy người Mạnh Thiên Quân bị bắt, đúng như những gì đã được dự đoán trước, tình cảnh của hai nhà Mạnh-Lý vô cùng hỏng bét, về cơ bản là không có dư tinh lực để quấy phá, nhất thời cho Triệu Thanh Thanh một khoảng thời gian quý báu để thở dốc, dù sao thì tư vị bị một đống thế lực ép trên đầu cũng không dễ chịu gì.
Triệu Thanh Thanh sau khi xử lí một ít công vụ, nàng có chút mệt mỏi vươn người một cái, trong miệng phát ra mấy âm thanh rên rỉ có chút dụ người, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, mới chỉ đầu giờ chiều, nàng quyết định đi qua thăm hỏi Nguyệt tiền bối một phen, tiện thể dẫn theo muội muội của mình.
Thời gian gần đây cả Triệu Thanh Thanh lẫn Triệu Yển Nhạn khi không có việc gì đều chạy qua chỗ Tử Phong chơi, tuy rằng về cơ bản cũng chỉ là uống trà nói chuyện phiếm, nhưng đối với hai nàng mà nói thì cảm nhận cũng không tệ chút nào.
Dù sao thì cả hai đều là nữ nhân còn trẻ, tuy rằng tài trí hơn người nhưng đối với nam nhân vẫn có chút tò mò cùng với hứng thú, đó là còn chưa kể đến việc dung mạo của Tử Phong chỉ có thể dùng một từ hoàn hảo để miêu tả, lòng yêu cái đẹp thì không chỉ nam nhân mới có.
Hơn nữa trong cảm nhận của Triệu Thanh Thanh, Nguyệt tiền bối tuy thực lực cao tuyệt nhưng lại không hề có chút tự cao tự đại nào, đối xử với mình vô cùng ôn tồn lễ độ, thậm chí khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh, ở bên cạnh Nguyệt tiền bối luôn khiến nàng cảm thấy an tâm một cách khó hiểu, dường như chỉ cần có nam nhân này thì trời sập xuống cũng không đến lượt mình phải lo, có lẽ muội muội của nàng cũng có cảm nhận tương tự như vậy.
Lí trí của Triệu Thanh Thanh vẫn luôn nhắc nhở nàng không thể quá tin tưởng vào biểu hiện trước mặt của nam nhân này, dù sao thì một màn chiến đấu huyết tinh đến cực điểm lúc trước khi đối mặt với nhân thủ của Thái Diễn Thánh Địa vẫn còn đọng lại trong tâm trí rõ mồn một, nàng hiểu rằng ẩn đằng sau vẻ ngoài nhẹ nhàng như xuân phong của Nguyệt tiền bối không có đơn giản như vậy, nhưng kể cả thế nàng vẫn không kìm được mà muốn thân cận, dường như nam nhân này có một mị lực đặc thù khiến nàng khó có thể cưỡng lại được.
Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mỹ nhân cũng đồng dạng dễ dàng rung động trước anh hùng, Tử Phong không phải là anh hùng gì cho cam, nhưng thực lực mạnh mẽ, dung mạo tuyệt thế, dù tuổi của hắn đáng để Triệu Thanh Thanh gọi một tiếng tổ tông nhưng cũng không đủ để khiến nàng cảm thấy khó mà lui.
Mang theo Triệu Yển Nhạn, Triệu Thanh Thanh tiến đến lãnh cung, không lên tiếng mà trực tiếp đẩy cửa phòng Tử Phong bước vào.
Không phải là nàng không biết đến phép tắc lịch sự tối thiểu, mà chỉ đơn giản là không cần thiết, chỉ cần nàng xuất hiện ở gần đó là Tử Phong đã biết, nếu hắn không muốn để cho nàng tiến vào thì dù có dùng đủ mười hai thành công lực cũng không thể mở cái cánh cửa phòng kia ra được, vả lại trong suy nghĩ của nàng, Nguyệt tiền bối là người một nhà, không cần thiết phải giữ phép tắc quá mức, ngược lại có cảm giác xa lạ không quen.
Chỉ là tay vừa mới chạm vào cánh cửa phòng, Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn liền nghe thấy mấy âm thanh kỳ dị từ bên trong truyền ra
“Ưm…..đau muội…..ca ca không thể nhẹ nhàng hơn được một chút à?” Giọng nói ngọt ngào của Nhiếp Tiểu Thiến vang lên, mang theo một chút hương vị làm nũng.
“Việc này sao có thể nhẹ nhàng được, đừng lo, chỉ đau lúc đầu thôi, về sau sẽ không đau nữa, ta cam đoan với muội.” Tử Phong trầm thấp nói.
“Á…...nhưng mà muội vẫn đau a, ca có thể không mạnh bạo như vậy được không, muội không chịu được.
Hơn nữa ca đè lên người muội nặng quá….” Nhiếp Tiểu Thiến thở dốc nói.
“Không chịu được thì vẫn phải chịu, dù đau nhưng chuyện này không ảnh hưởng xấu đến cơ thể muội đâu….”
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn quay sang nhìn nhau, sắc mặt có chút cổ quái.
“Tỷ tỷ, Nguyệt tiền bối không phải là đang…..” Triệu Yển Nhạn nuốt nước bọt, thấp giọng truyền âm.
“Đừng nói bậy, tiền bối không phải là dạng người háo sắc.” Triệu Thanh Thanh hiểu ý, gò má hơi đỏ lên một chút, lắc đầu nói.
Cơ mà nàng vừa mới dứt lời, từ bên trong phòng cất lên một tiếng hét cao vút không rõ là thống khổ hay là sung sướng của Nhiếp Tiểu Thiến, giống như là một cái bạt tai tát thẳng mặt Triệu Thanh Thanh khiến nàng không khỏi có chút khó coi.
Triệu Yển Nhạn dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn, trực tiếp hô lớn một tiếng sau đó đẩy cửa tiến vào
“Nguyệt tiền bối, ta tới chơi a!!!”
Cửa phòng dễ dàng mở ra, Triệu Thanh Thanh theo bản năng liền nhắm mắt lại, nhưng sau đó lại không nhịn được mà hơi hé ra một chút.
Tràng cảnh bên trong không như những gì mà nàng đang nghĩ, Nhiếp Tiểu Thiến xác thực là đang nằm sấp trên giường, Nguyệt tiền bối cũng đồng dạng đang đè lên người nàng, nhưng y phục của hai người vẫn nguyên vẹn ở trên người, không có mất tích như Triệu Thanh Thanh tưởng.
Tư thế của cả hai cũng chẳng chút mờ ám, chỉ đơn thuần là Nhiếp Tiểu Thiến đang nằm trên giường, còn Tử Phong đang dùng hai tay ấn lên lưng của nàng, cả người chúi về phía trước.
Triệu Yển Nhạn có chút giáo hoạt liếc Triệu Thanh Thanh, miệng cười mờ ám.
Triệu Thanh Thanh nhìn thấy sắc mặt không khỏi đỏ bừng, thầm nghĩ mình đang mong đợi cái gì thế này.
Triệu Yển Nhạn đương nhiên là đang trêu chọc tỷ tỷ của mình, thông tuệ như nàng sao có thể không biết ở bên trong căn bản chẳng phải là cái gì loạn thất bát tao như tưởng tượng, lấy sự hiểu biết của nàng về Nguyệt tiền bối, người này tuyệt đối không phải dạng nam nhân háo sắc, hơn nữa thực lực của hắn cũng cao vô cùng, không thể nào có chuyện hai nàng tiến đến mà vẫn tiếp tục “hành sự” như không biết.
Cơ mà nhìn bộ dáng túng quẫn hiếm thấy của Triệu Thanh Thanh, Triệu Yển Nhạn không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, nhảy chân sáo đến bên cạnh, giọng nói ngọt ngào thân thiết vang lên
“Tiền bối, ngài đang làm gì vậy?”
Từ lúc hai tỷ muội Triệu Thanh Thanh đặt chân vào cửa lãnh cung thì Tử Phong đã biết, cơ mà lâu dần cũng thành thói quen, việc cả hai thường xuyên đến đây thăm hỏi đã là chuyện cơm bữa, hắn cũng chẳng để tâm nhiều cho lắm, nghe vậy liền nhàn nhạt nói
“Tiểu Thiến tuy căn cốt đã được cải tạo rất tốt, nhưng chung quy lại vẫn là đã vượt qua cái tuổi tu luyện tốt nhất, ta đang dùng linh lực ôn dưỡng kinh mạch cho nàng, đồng thời nắn gân chỉnh cốt đề phòng bệnh ngầm.”
Những gì Tử Phong nói không hề giả, cốt cách của Nhiếp Tiểu Thiến đã được đan dược cải tạo không còn chút tì vết, nhưng bắt đầu tu luyện có phần hơi muộn, để đảm bảo tiến trình tu luyện mai sau không gặp trắc trở gì thì cần phải thêm chút công phu ở những giai đoạn đầu như này.
Mặc dù không thật sự coi Nhiếp Tiểu Thiến như là người nhà, nhưng Tử Phong đối đãi với nàng vẫn rất tốt, hàng ngày thường xuyên kiểm tra tiến độ tu luyện của nàng, so với hai tên đệ tử lúc trước thì Nhiếp Tiểu Thiến còn giống đệ tử của hắn hơn.
Nhiếp Tiểu Thiến cũng là lần đầu tiên bị hai tỷ muội Triệu gia nhìn thấy mình trong tư thế này, nàng cực kỳ xấu hổ mà úp mặt xuống gối không ngẩng đầu lên được, hai tai đỏ rực như muốn nhỏ máu, thấp giọng lí nhí nói
“Ca……có thể tạm dừng một chút không?”
“Không được, nếu muội muốn mai sau trở thành cường giả giống như ta thì việc đánh vững trụ cột là không thể thiếu, đừng làm rộn, sắp xong rồi.” Tử Phong từ chối thẳng thừng, đối với thiên phú và tâm tính của nha đầu này hắn vẫn thập phần thưởng thức, một khối ngọc thô không trải qua mài giũa thì sao có thể trở nên tinh mỹ đẹp đẽ được.
“Nhưng mà tư thế này….” Nhiếp Tiểu Thiến ngọ nguậy thân hình, có chút bất lực nói.
“Nhiếp tỷ tỷ không cần phải ngượng ngùng, tiền bối cũng là muốn tốt cho tỷ mà thôi.
Vả lại mấy ngày trước ai nằm trong ngực tiền bối ngủ cả một buổi chiều một cách ngon lành vậy? Lúc này còn ngại ngùng làm gì nữa.” Triệu Yển Nhạn cười hì hì.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy lại càng xấu hổ hơn nữa, mặt vùi sâu vào trong gối, trực tiếp làm đà điểu rụt đầu không thèm đoái hoài gì tới xung quanh.
Tử Phong hoàn thành xong công việc mới xuống giường, nha đầu Nhiếp Tiểu Thiến thì toàn thân thoải mái trực tiếp ngủ vùi, lúc hắn quay người lại nhìn hai tỷ muội Triệu gia, cả hai không khỏi giật mình nhìn chằm chằm về phía hắn.
Chỉ thấy lúc này Tử Phong không còn nhắm chặt đôi mắt của mình như thường lệ nữa, hai mắt của hắn mở ra như bình thường, một cặp đồng tử màu tím yêu dị lấp lánh như đá quý ẩn giữa con mắt đen kịt xung quanh, tựa như hai ngôi sao sáng trói trên bầu trời đêm tăm tối cực kỳ nổi bật.
Triệu Thanh Thanh và Triệu Yển Nhạn nhìn thấy cặp nhãn thần đó mà không khỏi say mê, đôi mắt màu tím quỷ dị kết hợp với khuôn mặt anh tuấn không theo lẽ thường khiến trái tim của cả hai người đập mạnh liên hồi.
Đúng lúc này, Triệu Thanh Thanh chợt tỉnh hồn nhớ ra một chuyện, khẽ kinh hô
“Tiền bối, hai mắt của ngài…..đã có thể mở ra rồi?”
Nàng vẫn còn nhớ rằng lúc trước Nguyệt tiền bối có nói rằng hắn tu luyện một loại bí pháp đặc thù, tạm thời không thể khống chế được nên phải nhắm mắt lại để đảm bảo an toàn cho người xung quanh.
Trên thực tế bản thân nàng cũng đã nếm thử uy lực của cặp nhãn đồng kia, cái cảm giác kinh khủng giống như toàn thân rơi xuống thâm uyên không đáy đó vẫn còn hiện hữu trong tâm trí của nàng.
Tử Phong gật đầu một cái, bâng quo nói
“Ta đã có thể kiểm soát nó, không sợ vô ý đả thương người khác nữa.”
Dựa vào chênh lệch thời gian giữa Huấn Luyện Trường và ngoại giới, Tử Phong tiêu tốn bốn ngày, tức là hơn một năm ở trong Huấn Luyện Trường để tu luyện, không chỉ tiêu hóa được một phần lớn sức mạnh tăng phúc của hệ thống, mà còn tiện thể hoàn toàn nắm giữ được Tà Vương Chân Nhãn, hiện tại hắn đã có thể thoải mái dùng hai mắt của mình để nhìn ngắm thế giới bên ngoài mà không sợ ảnh hưởng đến người xung quanh.
“Nguyệt tiền bối, ngài thật là đẹp trai a!” Triệu Yển Nhạn hai mắt sáng lên như sao, có chút si mê nói.
Nghe vậy Tử Phong cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu trong im lặng, không thể không nói Tử Phong nhắm mắt và mở mắt đều có lực sát thương vô cùng lớn đối với nữ nhân, nếu nói bộ dạng lúc nhắm mắt của hắn mang theo vài phần tiên khí, bạch y tung bay tựa như xuân phong thì bộ dáng mở mắt của hắn lại mang theo mười phần tà khí, kết hợp với khuôn mặt của mình thì chỉ cần hắn ngoắc tay một chút, cái thể loại trinh tiết liệt phụ nào cũng ném hết thể diện mà tự nguyện tiến cử giường chiếu.
Tử Phong biết rõ điều này nhưng hắn cũng không có biện pháp a, hắn không thể cố tình dùng Ngụy Trang để thay đổi diện mạo của mình cho…..xấu hơn được, vả lại bản thân hắn cũng chẳng quá mức để ý đến chuyện nam nữ, ngàn vạn nữ nhân ái mộ hắn thì sao, hắn cũng chỉ quan tâm đến người nhà của mình mà thôi.
Mọi người lúc này mới an vị ngồi xuống, bầu không khí thoáng ổn định trở lại.
“Bệ hạ, ta có chuyện muốn xin phép ngài.” Tử Phong suy nghĩ một chút, sẵn tiện Triệu Thanh Thanh đang ở đây, hắn cũng có điều muốn nói.
“Nguyệt tiền bối có việc gì xin cứ nói, chỉ cần là chuyện ta có thể làm thì nhất quyết sẽ không chối từ.” Triệu Thanh Thanh lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cầu cạnh của Tử Phong, nàng không khỏi vội vàng đáp lời.
“Ta có thể đưa người nhà của mình đến đây chứ?” Tử Phong hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói.
“Có…..khoan đã!! Nguyệt tiền bối ngài vừa nói cái gì, người nhà của ngài?” Triệu Thanh Thanh giật mình.
“Đúng thế, là người nhà của ta.” Tử Phong gật đầu.
“Người nhà mà ngài đang nói tới là những ai vậy?” Triệu Yển Nhạn tò mò.
“Thê tử, nữ nhi, muội muội và vài người thủ hạ của ta.” Tử Phong không giấu diếm, chuyện này trước sau gì cũng phải nói, vẫn cứ nói rõ ràng ra là tốt nhất.
“Thê tử…nữ nhi….ngài đã thành gia lập thất?” Triệu Thanh Thanh bật thốt.
“Việc này có gì kỳ lạ hay sao?” Tử Phong hơi nhíu mày liếc Triệu Thanh Thanh.
Nhìn thấy một tia bất mãn nho nhỏ trong ánh mắt của Tử Phong, Triệu Thanh Thanh giật mình, trong lòng cảm thấy hơi thất lạc một chút, miễn cưỡng cười nói
“Không…không phải, chỉ là ta có chút bất ngờ mà thôi.”
Thần thái trên mặt Triệu Thanh Thanh mặc dù đã được ẩn giấu kỹ lưỡng nhưng Tử Phong vẫn có thể nhìn ra, hắn âm thầm thở dài một tiếng, Triệu Thanh Thanh năng lực không hề kém nhưng chuyện nam nữ tình trường vẫn chỉ như tờ giấy trắng, ngẫu nhiên bị hắn thu hút cũng là trong dự tính, chỉ là từ đầu đến cuối hắn chỉ muốn lợi dụng nàng mà thôi, không hề muốn trở nên thân cận với nàng, để nàng chết tâm đi cũng là một lựa chọn không tệ.
“Biết ngay mà, Nguyệt tiền bối anh tuấn tiêu sái như thế này mà vẫn chưa thành gia lập thất mới là lạ, trước giờ ta vẫn cứ thắc mắc mãi chuyện đó, không ngờ là ngài lại giấu diếm kỹ như vậy.” Triệu Yển Nhạn tỏ vẻ bất ngờ hô lên một tiếng, thanh âm ngây thở thiên chân vô tà.
Mặc dù biết rằng không thể lấy tuổi tác để nhìn, nhưng Tử Phong vẫn không nhịn được mà thầm khen Triệu Yển Nhạn một câu trong lòng, một câu cảm thán tưởng chừng như vô hại lại xảo diệu đánh vỡ không khí có phần trầm lắng xấu hổ vừa mới nhen nhóm hiện lên, hơn nữa ẩn ẩn lại giống như là đưa ra một cái bậc thang cho Triệu Thanh Thanh bước xuống, nha đầu này quả nhiên là yêu nghiệt, không thể coi thường được a.
“Không phải là ta muốn giấu diếm, chỉ là việc này không tiện nói ra mà thôi.” Tử Phong lắc đầu nói.
“Ai mà chẳng có người thân, đâu phải là vấn đề to tát gì đâu mà tiền bối không tiện nói, chẳng lẽ tỷ muội bọn ta lại không biết phải trái đến mức như vậy à?” Triệu Thanh Thanh có chút không vui nói.
“Đừng hiểu lầm, ta không hề có ý muốn nói bệ hạ khắt khe hay gì, chỉ đơn giản là ta không thể để cho kẻ thù biết được nơi hạ lạc của người nhà mình được.” Tử Phong im lặng một lát sau đó mới trả lời, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo chút cô đơn.
Nhị nữ nhạy bén cảm nhận được, trong lòng máy động liền nghĩ về một chuyện nào đó, cả hai quay sang nhìn nhau, sau đó Triệu Thanh Thanh mới cẩn thận nói
“Kẻ thù mà tiền bối nói đến….phải chăng chính là Thái Diễn Thánh Địa??”
Không phải Triệu Thanh Thanh đoán mò, đừng nghĩ rằng ở trước mặt Tử Phong nàng có biểu hiện hơi chút thiểu não, trên thực tế trí tuệ của nàng cũng thuộc dạng trăm vạn người có một, nàng chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể tìm đến điểm mấu chốt.
Trong tư duy của nàng, lấy thực lực của Nguyệt tiền bối mà còn phải kiêng kỵ, vậy thì kẻ thù của ngài ấy chắc chắn vô cùng mạnh mẽ, bởi nàng không nghĩ rằng Nguyệt tiền bối sẽ e sợ Triệu gia của nàng như vậy.
Kẻ thù có thể là một hoặc nhiều người, lại còn mạnh mẽ hơn cả Triệu gia thì khắp thiên hạ chẳng có mấy, ngoại trừ bảy siêu cấp thế lực kia, hơn nữa lúc trước khi Nguyệt tiền bối giải cứu Triệu Yển Nhạn, ngay khi ngài ấy biết được đối phương là người của Thái Diễn Thánh Địa, cơn thịnh nộ khủng khiếp lúc đó lại càng chứng thực suy nghĩ trong lòng nàng, ngoại trừ Thái Diễn Thánh Địa ra thì nàng không thể nghĩ ra được địch nhân nào có thể cường đại tới mức khiến cho một Thương Hải Cảnh chí cường giả phải kiêng kỵ như vậy.
Chỉ là lời vừa mới dứt, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên hạ xuống kịch liệt, bầu không khí thâm trầm áp lực đến cực điểm khiến nhị nữ không khỏi run rẩy sợ hãi, đôi mắt yêu dị của Tử Phong bắn ra từng tia sát khí bức người, khóe miệng hắn hơi nhếch lên
“Bệ hạ đoán đúng rồi đó.”
Trong lòng đã nắm chắc đến tám chín phần mười, nhưng nghe Tử Phong khẳng định, Triệu Thanh Thanh vẫn không kìm được mà hít vào một ngụm khí lạnh, nàng hơn ai hết hiểu rõ thực lực của Thái Diễn Thánh Địa kinh khủng ra sao, so với Triệu gia của nàng thì hơn nhiều lắm, nếu không phải bản thân Triệu gia có Bán Thần Cảnh cường giả tọa trấn thì về cơ bản gia tộc nàng còn không có tư cách để lên tiếng với Thánh Địa.
Tận lực bình ổn tâm tình của mình, Triệu Thanh Thanh có chút rụt rè lên tiếng
“Không biết giữa ngài và Thánh Địa có ân oán như thế nào, phải chăng có thể hòa giải?”
“Hòa giải??”
Tử Phong nghe vậy chợt cất tiếng cười ha hả, trong mắt bắn ra từng tia quang mang rét lạnh thấu xương, giọng nói âm u giống như truyền đến từ cửu trùng địa ngục vang lên kèm theo sát khí nồng nặc tới cực điểm, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà phun ra từng chữ một
“Thù giết hại thê tử bất cộng đái thiên, ta muốn đem toàn bộ người của Thái Diễn Thánh Địa rút gân lột da, chịu đủ tra tấn sống không bằng chết!! Ta thề sẽ đem toàn bộ cửu tộc mỗi người từ trên xuống dưới của Thánh Địa xé thành từng mảnh, một vạn người, mười vạn người, trăm vạn người, quản chi máu tươi nhiễm đầy hai bàn tay, ta sẽ không dừng lại cho đến khi trên thế gian này không còn một chút gì dính líu đến cái Thánh Địa chó chết đó!!!!”
Tử Phong càng nói càng kích động, đến mấy chữ cuối cùng thì giọng nói của hắn giống như dã thú gào thét trong tột cùng của sự phẫn nộ.
Nhị nữ cảm nhận được sự cuồng nộ đến không có biên giới trong giọng nói của hắn mà không khỏi sợ hãi chấn kinh, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.
Khiến cả hai phải run rẩy đó là bất kể giọng điệu hay lời nói đều mang theo hận thù khủng khiếp nhưng biểu tình trên mặt của hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như mọi lúc, phải căm hận đến mức nào mới có thể khiến một người trở nên chết lặng lãnh tĩnh đến cực điểm như vậy.
“Bệ hạ hỏi như vậy là sợ rằng ta sẽ liên lụy đến Triệu gia của ngài?” Tử Phong liếc mắt nhìn Triệu Thanh Thanh, có chút âm trầm nói.
“Không không, tiền bối đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không có ý đó.” Triệu Thanh Thanh vội vàng thanh minh, chẳng hiểu sao chỉ với một cái liếc mắt của Tử Phong mà có thể khiến nàng cảm thấy run rẩy từ tận sâu trong linh hồn truyền tới, giống như trước mặt nàng căn bản không hề có một nam tử bạch y nào cả, thay vào đó là một đầu ác ma từ dưới thâm uyên không đáy bò lên nhân gian.
“Ta không hiểu lầm, cũng không trách bệ hạ, Thái Diễn Thánh Địa là một con quái vật khổng lồ, có sợ hãi cũng là việc nhân chi thường tình.
Bản thân ta khi giúp đỡ bệ hạ cũng không phải là vô sự hiến ân cần đơn giản như vậy, ta chỉ muốn có một nơi an toàn dành cho người nhà của mình mà thôi.” Tử Phong nói thẳng, không hề che giấu ý định lợi dụng lực lượng của Triệu gia.
Nhưng chẳng phải là hắn ngu ngốc đến mức tự mình thừa nhận như vậy, đôi khi thẳng thắn cũng có thể mang lại tác dụng bất ngờ.
Triệu Thanh Thanh thấy Tử Phong thành thật như vậy cũng không hề ngạc nhiên hay bất mãn, thậm chí trong lòng còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, nếu Triệu gia của nàng không có giá trị thì làm gì có chuyện một cường giả đỉnh tiêm như Nguyệt tiền bối lại muốn hạ mình trợ giúp như thế này.
Trên thực tế, khi nàng biết được mục đích của hắn, trong lòng của nàng dường như buông xuống được một tảng đá nặng nề, đúng như những gì Tử Phong nói, vô sự hiến ân cần tất có trá, nếu mục đích của hắn chỉ đơn giản là tìm một nơi trú chân an toàn cho thân nhân của mình thì Triệu gia nàng có thể làm được.
Biết được Tử Phong có chỗ cầu cạnh đến bản thân lại càng khiến Triệu Thanh Thanh yên tâm hơn nữa, dù sao thì hắn cũng đang giúp đỡ chính mình, nàng cũng thật sự ngại ngùng khi đối phương luôn giúp đỡ mình mà không cầu hồi báo.
Triệu Yển Nhạn nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng
“Trước hết thì Nguyệt tiền bối, ta có mấy lời thẳng thắn muốn nói, hi vọng ngài không để bụng.”
Tử Phong hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu, coi như là chấp thuận.
Hít sâu vào một hơi, Triệu Yển Nhạn quay sang Triệu Thanh Thanh nói
“Tỷ tỷ, Thái Diễn Thánh Địa rất khủng bố, nhưng cũng không phải là vô địch, Triệu gia chúng ta tuy không bằng nhưng cũng không phải quả hồng mềm để bọn họ muốn nắn bóp thế nào thì thế ấy, ta nghĩ để thân nhân của Nguyệt tiền bối đến đây vẫn là tốt nhất.
Hơn nữa hiện tại chúng ta thực sự cần đến sự trợ giúp của tiền bối để có thể vặn ngã Triệu Vô Hối, thân nhân của ngài ấy được an toàn thì tiền bối cũng sẽ yên tâm mà trợ giúp chúng ta, ta không nghĩ đây là chuyện xấu.
Với cả chỉ cần không để lộ hành tung, ai mà biết được Nguyệt tiền bối cùng người nhà của mình đang ẩn nấp ở trong Triệu gia, tỷ tỷ cũng biết thái độ của đám người Thánh Địa rồi đó, bọn chúng căn bản luôn coi thường hết thảy thế lực khác trong thiên hạ, sao có thì giờ để ý tới chúng ta được.”
Triệu Thanh Thanh nghe vậy có chút đắn đo, nhưng rất nhanh liền làm ra quyết định, gật đầu kiên định nói
“Muội nói đúng, sự tồn tại của Nguyệt tiền bối vẫn rất quan trọng đối với chúng ta, hơn nữa ngài ấy đã giúp chúng ta nhiều như vậy, một chút việc cỏn con như này mà chúng ta cũng không làm được thì không khỏi quá mức kém cỏi đi.”
Tử Phong không lộ chút dấu vết nào quan sát Triệu Yển Nhạn, lời nói của tiểu nha đầu này nghe qua thì giống như là đang tìm cách lợi dụng triệt để bản thân hắn như một quân cờ, nhưng ẩn ý trong đó thì lại giống như là đang nói “chúng ta đối với ngài không hề giấu diếm chút ý nghĩ bất thiện nào hết”, không chỉ tạo nên tác dụng trấn an đối với hắn mà còn có thể khiến hắn tận tâm tận lực hơn nữa.
Không thể không nói nàng rất thành công, bởi vì tuy rằng Tử Phong đã nhìn ra được nhưng hắn vẫn có chút cảm kích.
“Nguyệt tiền bối, không biết thân nhân của ngài hiện tại đang ở đâu, ta có thể cho người đi đón, cũng để cho ngài sớm gặp lại người nhà của mình.” Triệu Thanh Thanh quay sang Tử Phong, chân thành nói.
“Bệ hạ không cần lo lắng, ta đã báo tin cho bọn họ rồi, khoảng hai ngày nữa là họ sẽ đến đây.” Trong mắt Tử Phong lóe lên một tia quang mang sau đó vụt tắt, hắn nghiền ngẫm nói, bộ dáng chắc như đinh đóng cột.
“Vậy thì tốt, ngài cứ trực tiếp để bọn họ tạm thời ở lại đây cũng được, nếu ngài cảm thấy không tiện thì ta có thể tặng cho ngài một tòa phủ đệ trong kinh thành.” Triệu Thanh Thanh gật đầu nói.
“Vậy thì đa tạ bệ hạ, ta sẽ không khách khí.” Tử Phong hơi cúi đầu coi như hành lễ, nhàn nhạt nói.
“Chuyện này coi như là xong đi!! Ài…..mấy hôm nay thực sự lắm việc quá, ta mệt mỏi chết đi được.” Triệu Yển Nhạn vỗ tay một cái sau đó ườn người ra trên ghế mà thở dài, điệu bộ già dặn không hề hợp với ngoại hình trẻ con của mình.
“Có vấn đề gì vậy, chẳng lẽ Triệu Vô Hối làm ra hành động gì đáng ngờ, có cần ta xử lí hay không?” Tử Phong hỏi.
Triệu Yển Nhạn phất phất tay, lắc đầu nói
“Tiền bối ngài không cần phải để ý, lão tặc kia tạm thời vẫn án binh bất động, cái ta muốn nói đó là gần đây trong kinh thành, rất nhiều người đột nhiên mất tích a.”
“Kinh thành rộng lớn, nhân khẩu đông đúc hơn nữa lại có rất nhiều võ giả, bọn họ có nhất thời rời khỏi kinh thành cũng là chuyện bình thường thôi.” Tử Phong không coi việc này ra gì nói.
“Nếu chỉ là võ giả tán tu chạy loạn thì ta đã không cần phải nói, vấn đề đó là những người mất tích đến chín thành đều là người của các thế gia võ học, hiện tại mấy gia tộc đó ngày nào cũng báo tin có người mất tích, số lượng người mất tích đã lên đến mấy ngàn người, đó là một con số không hề nhỏ a.”
“Hơn nữa quỷ dị một chỗ đó là những võ giả ở tầng thứ thấp cỡ Sĩ cấp Sư cấp không bị làm sao, trong khi đó người mất tích lại toàn bộ là những hảo thủ từ Vương cấp trở lên, thậm chí Thánh Giả cũng biến mất đến vài chục người rồi.” Triệu Thanh Thanh ở một bên nói chen vào.
“Đám người của gia tộc đó mấy hôm nay không ngừng tạo áp lực lên tỷ tỷ, yêu cầu phái ra nhân thủ điều tra, chỉ là nhân lực có hạn, tỷ tỷ cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể tạm thời trấn an bọn họ, nhưng người mất tích càng ngày càng nhiều, chỉ sợ không dễ dàng mà đè ép xuống được.” Triệu Yển Nhạn bực bội nói, trong giọng nói không hề che giấu sự bất mãn đối với những thế gia vọng tộc đó.
Triệu Thanh Thanh mặc dù là nữ hoàng của Thiên Hành đế quốc, gia chủ tại nhiệm của Triệu gia nhưng quyền lực nắm trong tay cũng không quá nhiều, hiện tại toàn bộ lực lượng của nàng đều tập trung vào việc đối kháng Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối, làm gì có dư dả để xử lí chuyện này.
Đối với nan đề này, Tử Phong cũng chỉ có thể bó tay bất lực, không phải là hắn không muốn giúp hai nàng mà đơn giản là hắn không làm được, việc tra án không phải là chuyện mà thực lực có thể giải quyết, cái này cần đến nhân thủ và mạng lưới thông tin trải rộng khắp nơi mới làm được.
----------------------------------
Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối không ở trong hoàng cung, tuy rằng hoàng cung có thể coi như là tộc địa của Triệu gia nhưng đó cũng đồng thời là hoàng thất, tộc nhân bình thường thì không nói, nhưng Thân Vương không được ở trong hoàng cung, đó là luật lệ không thể thay đổi để quyền lực của hoàng đế không bị ảnh hưởng.
Phủ đệ của Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối nằm cách hoàng cung không xa, chỉ khoảng hơn mười dặm về phía nam, lúc này trong thư phòng của Vương phủ….
Một nam tử trung niên ngồi trầm ngâm trên ghế, tay mân mê chén trà suy nghĩ đến nhập thần, người này ngũ quan sắc bén, mày kiếm lộ ra uy thế bức người, đôi mắt thâm thúy thấu triệt sự đời, trên mặt hắn có một vết sẹo kéo dài cỡ hai đốt ngón tay bên má phải khiến cho diện mục của hắn có chút hung ác, nhưng đồng thời khí thế toát ra từ hắn lại vô cùng nội liễm, có thể nói là khó mà biết được tính cách của người này nêu schir thông qua diện mạo và khí chất, quá mức kỳ dị.
“Choang!!”
Nam tử trung niên bỗng nhiên cầm chén trà nện xuống đất vỡ tan, nước trà nóng bỏng văng ra khắp nơi, gương mặt hắn có chút vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói
“Bản vương không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi!! Trăm mưu vạn tính, cơ hội trời ban có một không hai, vậy mà ám sát lại thất bại, hơn nữa lại còn để tiện nhân đấy hồi mã thương trở về, tất cả đều là phế vật, nuôi bọn ngươi có ích gì?!”
Người này chính là tử địch của Triệu Thanh Thanh, Nhị Thân Vương Triệu Vô Hối, về bối phận mà nói thì ngang hàng với tiền nhiệm hoàng đế, nàng phải gọi người này một tiếng gia gia, chỉ là vị gia gia này không hề có chút yêu thương hậu bối nào cho cam, hắn chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết Triệu Thanh Thanh ngay lập tức mà thôi.
Trước mặt hắn lúc này là một nam tử có phần gầy gò, da thịt trắng bệch hư nhược, trên thân có linh lực ba động nhưng cực yếu, tối đa cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến Vương cấp sơ kỳ, gương mặt trạc tuổi lục tuần ánh lên vẻ thông minh cơ trí khó có gì sánh được, nhìn bộ dáng giống hệt như là văn sĩ học vấn uyên thâm.
Nam tử này nhìn xuống vệt nước trà dính lên tà áo của mình, ánh mắt hơi động một chút nhưng thần sắc trên mặt vẫn thủy chung không thay đổi, hắn mở miệng nói
“Vương gia bớt giận, chúng ta thất bại cũng không phải là lần một lần hai, dù sao thì tội đã có kẻ khác gánh thay, cũng chỉ là mất đi một vài quân cờ mà thôi, không ảnh hưởng đến đại cục.
Vả lại cũng không thể trách bọn hắn, ai mà ngờ được ở cái nơi thâm sơn cùng cốc như vậy lại xuất hiện cường giả có thể tự nhiên bóp chết Lã tướng cứu mạng Triệu Thanh Thanh như vậy, người tính không bằng trời tính a.”
Nếu Triệu Thanh Thanh nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ không khỏi chấn kinh, ngoại trừ người của Thiên Tru thì không một ai biết được chân tướng sự thật ngày hôm đó, Tần Vân có thể biết rõ ràng như vậy chứng tỏ đến cả tổ chức bí mật tận trung với hoàng đế như Thiên Tru vẫn có tay trong của Triệu Vô Hối, thủ đoạn thật sự quá mức đáng sợ.
Triệu Vô Hối hít mấy hơi thật sâu, ánh mắt sắc lẹm của hắn nhìn về phía đối phương, một hồi lâu sau mới nói
“Tần Vân sư gia, ngài thử nói xem hiện tại ta phải làm gì? Tiểu tiện nhân kia vừa trở về liền giết gà dọa khỉ, thành công lập uy, đến cả các vị tộc lão cũng đang có xu hướng muốn rời khỏi trận doanh của chúng ta, thiếu đi những người đó ủng hộ, bản vương muốn soán ngôi liền có chút khó khăn.
Nếu như lúc trước thì chỉ cần hai nhà Mạnh-Lý gây chút áp lực là có thể trấn yên được mấy lão già chết toi đó, nhưng hiện tại bọn hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể tạo điểm áp lực được.”
Nam tử tên Tần Vân lắc đầu, trầm ngâm nói
“Vương gia ngài có nóng vội cũng không thể giải quyết được gì, Triệu Thanh Thanh đã lập uy thành công, căn bản không thể vãn hồi.
Hiện tại Mạnh Thiên Quân lẫn Lý Khinh Vân đều đột ngột mất tích, việc trước mắt cần phải làm đó là tìm cách ổn định lại cục diện rối rắm của hai gia tộc đó.”
“Bản vương biết, nhưng biết là một chuyện, làm được hay không là chuyện khác, sư gia cũng biết rằng Mạnh Thiên Quân và Lý Khinh Vân nắm rất chặt quyền lực của hai nhà, gần như không có một ai có thể trái lời, lúc này cả hai đồng loạt mất tích thì bọn họ chỉ như rắn mất đầu, có muốn ổn định thì cũng chỉ là một đám ôn hợp không làm nên trò trống gì.
Hơn nữa ta còn đang hoài nghi một chuyện.” Triệu Vô Hối nheo mắt nói.
“Chuyện gì vậy vương gia?”
“Còn nhớ Bạch Kỳ làm sao mà chết hay không? Một võ giả cấp bạc Thánh Quân như hắn, ở trong khoảng cách hơn chục bước chân đột kích bất ngờ mà không thể tổn thương nha đầu kia mảy may, hơn nữa ngay tại chỗ bị trấn áp giết chết như một con kiến, người xuất thủ chắc chắn phải là cường giả cấp bậc Thiên Tôn.
Người khác có thể nghi ngờ đó là do cường giả của Triệu gia xuất thủ nhưng bản vương biết rất rõ, toàn bộ Triệu gia trên dưới không một ai có thủ đoạn quỷ dị như vậy cả.
Ta nghi ngờ cái tên khốn kiếp ngày hôm đó cứu Triệu Thanh Thanh khỏi Lã tướng cũng đi theo về đến đây, đồng thời cũng là người đã xuất thủ trên đại điện ngày hôm đó.”
Tần Vân nghe Triệu Vô Hối phân tích, hơi nhíu mày lại
“Như này không khỏi có chút võ đoán đi, mật thám trong Thiên Tru của chúng ta đúng là có xác thực việc người đó đi cùng với Triệu Thanh Thanh một đoạn đường, nhưng trước khi đến đế đô thì đã sớm tách ra, hơn nữa hành tung của Triệu Thanh Thanh chúng ta nắm rất rõ, nàng kể từ lúc trở về vẫn luôn ở trong hoàng cung, cũng không phái người liên lạc với ai cả, nếu hắn ta theo về đến đây thì sao chúng ta có thể không nhận biết được.
Vương gia thử nghĩ lại xem, nhỡ đâu là lão tổ tông của ngài ra tay thì sao?”
Triệu Vô Hối nghe vậy liền phủ định thẳng thừng
“Lão tổ đúng là có ý ủng hộ nha đầu đó, nhưng chắc chắn sẽ không tự tiện làm ẩu, đừng nói là xuất thủ diệt sát người khác, đến cả việc bảo hộ an toàn cho Triệu Thanh Thanh ngài ấy cũng sẽ không làm, diểm này ta có thể khẳng định.”
Tần Vân không khỏi nhức đầu, vương gia quyền lực khuynh quốc là sự thật, nhưng đó cũng chỉ là quyền lực, không hề liên quan đến thực lực, nếu phỏng đoán của Triệu Vô Hối là sự thật thì bọn họ không hề có một biện pháp nào hữu dụng hết.
Hảo thủ trong tay bọn họ không ít, nhưng tối đa cũng chỉ là Thánh Giai cường giả, đến cả Lý Khinh Vân là cường giả Thiên Tôn cũng thần bí mất tích, không cần nghĩ cũng biết là thực lực của người thần bí kia vô cùng cao, Thánh Giai cường giả thuần túy chỉ là đồ ăn vặt mà thôi.
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia linh quang, hai mắt của hắn hơi híp lại, mị thanh nói
“Vương gia, cũng không phải là không còn cách nào khác a.”
“Sư gia, đừng lập lờ nước đôi nữa, có gì cứ nói thẳng ra, chỉ cần có thể phá được cục diện bế tắc này thì chuyện gì ta cũng dám làm.” Triệu Vô Hối nói, ánh mắt có chút sáng lên, Tần Vân người này thực lực không ra đâu vào đâu, nhưng một thân trí tuệ siêu quần, có thể nói rằng toàn bộ mưu kế của hắn đều là từ miệng Tần Vân mà ra, đó cũng là lí do mà hắn trọng dụng đối phương như vậy, thậm chí không tiếc xưng hô một tiếng “sư gia” đầy tôn kính.
“Hiện tại chúng ta đã không còn cơ hội chuyển mình, nếu đối phương đã làm tới tận mức này thì chắc chắn sẽ không cho chúng ta cơ hội được thở dốc một hơi, trước khi bọn chúng tiếp tục đi thêm bước nữa chèn ép, chẳng bằng chúng ta trực tiếp động thủ trước.” Tần Vân cười lạnh nói.
“Động thủ trước?? Sư gia muốn bản vương trực tiếp xuống tay với Triệu Thanh Thanh? Không được, chưa nói đến việc có thành công hay không, việc này nếu để lộ ra thì đừng nói là vương vị, ta có thể tránh khỏi trừng phạt của gia tộc hay không cũng không thể nói rõ được, đừng quên rằng gia tộc không cấm tranh đấu, nhưng hạ tử thủ là không thể a.” Triệu Vô Hối thở dài lắc đầu, hắn cũng muốn lắm nhưng thật sự là không thể, gia tộc trừng phạt không phải là chuyện nhỏ, hắn có thêm tám cái mạng nữa cũng không bồi đủ.
“Vương gia, sự tình đã vượt qua khỏi sự kiểm soát của chúng ta được rồi, hiện tại âm mưu hay dương mưu cũng chẳng quan trọng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Tần Vân hít sâu một hơi, trầm thấp nói
“Ta nghĩ ngài nên mời Phong lão xuất thủ!!”
Ánh mắt Triệu Vô Hối co rút, trên gương mặt lộ ra vẻ kinh khủng cùng kiêng kỵ nồng đậm, hai bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch
“Mời Phong lão xuất thủ?? Không thể nào, ngươi cũng biết ta không phải ngày một ngày hai cầu cạnh lão già đó, nhưng điều kiện mà lão ta đưa ra thật sự quá mức kinh khủng, ta mà đồng ý thì chẳng khác nào đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm, hơn nữa một khi thuận theo yêu cầu của Phong lão thì cũng tương đương đưa điểm yếu cho lão ta nắm giữ, sư gia cũng biết lão nhân đó khủng bố đến mức nào a.”
“Vương gia, chúng ta còn lựa chọn sao?? Ta cũng không hề muốn dính líu gì đến lão già đó, nhưng tình thế chuyển biến quá nhanh quá bất ngờ, chỉ một vài sự kiện xảy ra liên tiếp không ngờ lại như núi lở, càng xuống dưới càng không thể ngăn chặn được, ngoại trừ Phong lão ra thì ta thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác.
Trừ khi là vương gia muốn phí công vô ích đi ổn định cục diện bây giờ, sau đó từ từ đợi đối phương tiếp tục ra tay, như vậy thì chúng ta luôn ở trong thế bị động, cơ hội chuyển mình gần như là bằng không!” Tần Vân thấm thía nói.
Triệu Vô Hối không lên tiếng mà chỉ yên lặng suy nghĩ, đầu ngón tay chậm rãi gõ lên tay vịn ghế, sắc mặt không ngừng biến đổi.
“Vương gia, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, mặc kệ sự việc có thương thiên hại lý đến mức nào, chỉ cần ngài có thể ngồi lên vương vị thì ắt sẽ có biện pháp!!” Tần Vân tiếp tục khuyên nhủ.
Thở ra một hơi nặng nề, Triệu Vô Hối dường như đã làm ra quyết định, cắn răng gằn từng tiếng
“Được, bản vương nghe sư gia, muốn ngồi lên vương vị sao có thể không trả giá, chuyện này thật sự có lỗi với liệt tổ liệt tông Triệu gia, nhưng cũng không còn cách nào khác, có trách thì trách tiện nhân kia cướp mất ngôi báu vốn thuộc về ta mà thôi!!”
“Người đâu, truyền lệnh của ta, đến Đường phủ mời Đường công tử đến đây!!”