*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng bộ Huyết Lang dong binh đoàn nằm trong Vĩnh Diệu thành, thuộc vào khu vực thế lực của Chu gia. Vĩnh Diệu thành không có thế lực của thành chủ, mà là do ba đại gia tộc cùng chung chia sẻ quyền lực, Tô gia, Trịnh gia, cùng Chu gia. Gọi là ba đại gia tộc, chứ thực tế thực lực của họ so với những đại gia tộc của đế quốc còn kém xa, mỗi gia tộc chỉ vỏn vẹn có được một Vương cấp cao thủ tọa trấn, Chu gia vượt lên nhỉnh hơn hai nhà còn lại một chút bởi vị cường giả Vương cấp của họ có tu vi Vương cấp ngũ phẩm, cao hơn 1 phẩm giai so với cao thủ hai nhà còn lại.
Nhưng một phẩm giai cũng không phải là cách biệt quá lớn, cuối cùng ba nhà vẫn giữ thế chân vạc, vô hình chung kiềm chế lẫn nhau. Đại gia tộc như vậy, quyền lực có được khi trở thành gia chủ là vô cùng lớn, ít nhất có thể một tay che trời ở Vĩnh Diệu thành, vì lẽ đó, việc cạnh tranh cho chức vị gia chủ của tộc nhân dòng chính cũng là vô cùng kịch liệt.
Chu Tỉnh Thiên, con trai thứ của gia chủ Chu gia Chu Hiếu Toàn, hắn là một trong những ứng cử viên cho chức gia chủ đời kế tiếp. Chu Hiếu Toàn năm nay đã hơn một trăm tuổi, lấy tu vi Tướng cấp cửu phẩm của hắn, nếu không đột phá tới Vương cấp thì chỉ trong vài chục năm tới sẽ hết thọ nguyên mà đi đời nhà ma. Đối mặt với cái chết và quyền lực hiện hành, đương nhiên hắn sẽ lựa chọn từ bỏ quyền lực để bế quan tu luyện, mong đạp phá được đạo khảm bình cảnh, tấn thăng thành Vương cấp cường giả.
Ngày hôm nay, Chu Tỉnh Thiên đang đón tiếp một vị khách rất quan trọng, đó là một người đến từ bên đằng nhà ngoại của hắn, cụ thể thì đó là biểu muội của hắn. Nói đến bên đằng nhà mẫu thân Chu Tỉnh Thiên, chỉnh thể thực lực của gia tộc bọn họ cũng gần như tương tự với Chu gia, chỉ là Vương cấp cao thủ chỉ dừng lại ở Vương cấp tam phẩm, nhưng điều đó cũng không là vấn đề gì đối với việc hai nhà kết thành thông gia với nhau.
Nếu là bình thường, Chu Tỉnh Thiên tuyệt đối sẽ không làm mấy việc nhàm chán như thế này, nhưng hắn nghe nói, vị biểu muội này của hắn được lão tổ ưa thích, vô cùng ưu ái, nếu lấy được nàng thì chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ lớn lao khi tiến hành tranh đoạt vị trí gia chủ.
Cũng không rõ là cấu tạo cơ thể người của Huyền Linh đại lục có gì khác biệt, hay là do bọn họ không biết, nhưng việc anh chị em họ kết làm vợ chồng là không có hiếm, chỉ ngoại trừ mỗi ruột thịt với nhau là không xảy ra mà thôi. Cũng có thể gọi nó là loạn luân, nhưng mà khi cả xã hội thừa nhận việc đó, liệu có còn gọi là loạn luân hay không? Cái đó thì chỉ có trời mới biết, Chu Tỉnh Thiên lại càng không hề quan tâm tới cái thứ gì gọi là loạn luân, hắn chỉ quan tâm tới chức vị gia chủ mà thôi, vì nó, hắn có thể trả bất kì giá nào.
Hắn đang cùng một đám tùy tùng, hay nói đúng hơn là hộ vệ, đưa vị biểu muội đó đi dạo trong thành, thì bất chợt……”Ầm!!!”, một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi người có thể cảm nhận được mặt đất rung lên một chút. Mọi người khong hẹn mà cùng nhìn về phía tiếng nổ phát ra.
“Là tổng bộ của Huyết Lang dong binh đoàn!! Mau đi xem thử.” Chu Tỉnh Thiên cau mày nói.
Tổng bộ Huyết Lang dong binh đoàn cách chỗ bọn hắn không xa lắm, chỉ khoảng mấy trăm mét, lúc bọn hắn tới nơi thì có thể thấy cánh cổng ra vào bằng đá to lớn đã bị đập vỡ vụn, có thể nhìn thấy hai tên dong binh canh cửa bị giết chết, cơ thể mềm nhũn nằm dưới đất.
“Không thề ngờ ở trong địa bàn của Chu gia ta mà dám làm càn tới vậy, đi vào xem sao!” Chu Tỉnh Thiên nói.
Cả đám vừa vào trong sân, một mùi máu tanh chợt xộc vào mũi mọi người khiến ai cũng phải nhăn mặt, đến khi nhìn rõ tràng cảnh xung quanh thì những khuôn mặt nhăn nhó đó chuyển thành màu trắng bệch không chút máu.
Chỉ thấy rải rác khắp nơi xung quanh đều là xác chết, không, nói là xác chết là còn đề cao, phải gọi đấy là những mảnh tàn thi mới đúng.Tràn ngập trên mặt đất là đầy những mảnh tay cụt chân gãy, những mảnh cơ thể nát bét biến thành một đám thịt vụn bầy nhầy, đầu lâulăn lông lốc trên mặt đất, nhìn miệng vết thương nham nhở giống như là bị sinh sinh xé bạo ra từ cơ thể, những cái thây có đầu lâu vỡtoác nằm dưới đất, não tương trắng phau văng bừa bãi, đó là còn chưa kể đến những xác chết bị xé làm hai nửa, ruột gan nội tạng rơiđầy đất.
Giữa khung cảnh không khác gì với địa ngục trần gian đó, đứng sừng sững một thân ảnh kì lạ, hắn có thân hình cao lớn, từ trên vai mọc ra sáu cánh tay, phần thân trên để trần, toàn bộ cơ thể hắn được bọc trong một lớp vật chất màu trắng cứng rắn, có chút giống như xương người, lúc này đang loang lổ những vết máu còn chưa khô, trên tay của hắn vẫn còn cầm hai mảnh xác bị xé làm đôi, máu tươi vẫn còn đang chảy ròng ròng từ trên cái xác đó xuống.
Cúi gập người xuống nôn mửa một hồi, Chu Tỉnh Thiên mới miễn cưỡng hồi phục được tinh thần, cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy tràng cảnh máu tanh đến rợn người nào như thế này, đây không phải là giết người, mà giống như là một lò mổ gia súc thì đúng hơn, thậm chí còn tàn bạo hơn cả thế, phải có thâm cừu đại hận tới mức nào thì mới ra tay kinh khủng đến mức như thế này.
Nghe thấy tiếng động đằng sau lưng, Tử Phong tiện tay ném cái xác đến chết cũng không nhắm được mắt của Trương Vĩnh Hạo ra chỗ khác như vứt một thứ rác rưởi, sau đó quay ra sau.
“Phải ân nhân đó không?” Một giọng nữ tử dễ nghe vang lên, sau đó là một nữ nhân yểu điệu từ đằng sau Chu Tỉnh Thiên bước tới trước,sau đó không chút do dự phóng người tới chỗ Tử Phong.
“Đúng rồi, đúng là ngài rồi, là ta, là ta, Vương Bảo Nhi đây!!”
“Mau trở lại đây Bảo Nhi biểu muội, tránh xa con quái vật đó ra!! Người đâu, mau bảo vệ Vương tiểu thư!” Chu Tỉnh Thiên vội vàng la lên, Vương Bảo Nhi chính là vị biểu muội mà hắn phải có được, tuyệt đối không thể để có chuyện gì xảy ra với nàng.
Mặc kệ Chu Tỉnh Thiên kêu gào, đám hộ vệ đi theo hắn không có một ai nhúc nhích, bị điên à, không thấy đến cả thủ lĩnh Huyết Lang dong binh đoàn Trương Vĩnh Hạo có tu vi Tướng cấp cửu phẩm cũng bị con quái vật kia xé làm hai nửa như miếng rẻ rách ư, đám tôm tép như bọn hắn lao lên để biến thành mảnh rẻ rách tiếp theo hả?
“Là cô? Vậy là cô đã chạy thoát hả, đám người Vương lão đâu?” Tử Phong vốn có trí nhớ siêu phàm, dù gương mặt cùng quần áo củaVương Bảo Nhi lúc này đã thay đổi so với hồi trước, nhưng giọng nói của nàng hắn vẫn nhận ra được.
“Chuyện dài lắm, ngài có thể bớt chút thời gian nói chuyện với ta không?” Vương Bảo Nhi lúc này mang theo một bộ dáng thành thục trải đời, nào có chút ngây thơ giống như trước kia đâu.
Mặc dù không biết nàng ta muốn nói gì, nhưng Tử Phong vẫn gật đầu đồng ý, hắn không biết tại sao mình lại làm thế, hắn chỉ ẩn ẩn cócảm giác đó là quyết định đúng, mà nếu đã như vậy, thì làm thôi, việc trả thù Âm Ma tông không phải việc một sớm một chiều được, hắncần phải tăng thực lực lên đã, bỏ ra chút thời gian nói chuyện với Vương Bảo Nhi không là gì hết.
“Không cần phải bảo vệ ta, ngài ấy là người quen!” Vương Bảo Nhi quay lại đằng sau vẫy vẫy cánh tay, ra hiệu an toàn.
Tử Phong rùng mình một cái, lớp giáp cốt trên người hắn xuất hiện từng đạo vết nứt, sau đó biến thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống đất, bốn cánh tay mọc thêm của hắn thì trực tiếp rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ giống như là được làm từ gốm sứ chứ không phải là huyết nhục. Lúc này, đám người Chu Tỉnh Thiên mới bước đến gần.
Nhìn khung cảnh xung quanh, Tử Phong chặc lưỡi một cái, miệng nói: “Chúng ta tìm một nơi khác nói chuyện!”
------------
Trong một tửu điếm xa hoa.
Chu Tỉnh Thiên nện mạnh cái chén xuống mặt bàn khiến tiểu nhị đứng ở gần đấy giật mình đánh thót một cái, tưởng mình đã làm sai việc gì khiến vị tổ tông này nổi giận.
“Ngươi có nhận ra hắn là ai hay không, hình như không phải là người ở Vĩnh Diệu thành, mẹ nó, không biết biểu muội muốn nói chuyện gì với hắn nữa, một bộ dáng thần thần bí bí, hắn ta không phải là người mà nàng ấy thích chứ?” Chu Tỉnh Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, không quên nện cái chén rượu xuống mặt bàn thêm lần nữa.
Một người giống như là đội trưởng của đám hộ vệ suy nghĩ một chút liền nói: “Chắc hẳn hắn ta không phải là người ở Vĩnh Diệu thành chúng ta, thuộc hạ cũng chưa từng nghe thấy cao thủ nào có bộ dạng như hắn cả, có lẽ là dong binh tới từ Hắc Thạch trấn cũng nên. Nhưng mà thực lực của hắn có vẻ rất mạnh, tốt nhất chúng ta không nên trêu chọc hắn, tránh rước lấy phiền toái không cần thiết.”
Hừ lạnh một tiếng không nói gì, Chu Tỉnh Thiên rót một chén rượu uống cạn, sau đó tiện tay bóp nát cái chén trên tay giống như nó có mối thù bất cộng đái thiên với hắn vậy. Tên thuộc hạ nói đúng, Chu Tỉnh Thiên cũng biết điều đó chứ, thủ lĩnh Huyết Lang dong binh đoàn có tu vi Tướng cấp cửu phẩm còn bị tên đó xử lí dễ dàng như giết gà làm thịt cẩu, thực lực như vậy cả cái Vĩnh Diệu thành này chỉ có ba người có thể vượt qua nổi, đó là ba Vương cấp duy nhất của mỗi nhà Tô, Trịnh, Chu. Một người như vậy, tốt nhất là không nên đắc tội, nhưng hắn không nuốt trôi được cục tức này, khó khăn lắm hắn mới mời được Vương Bảo Nhi ra ngoài đi dạo, vốn định thắt chặt tình cảm, cuối cùng lại thành ra như thế này.
Ở một chiếc bàn cách khá xa chỗ Chu Tỉnh Thiên đang ngồi, Tử Phong cùng Vương Bảo Nhi đang ngồi đối diện với nhau.
“Vậy là hai huynh đệ Mặc Thủy Mặc Hỏa đã chết rồi à, thật đáng tiếc, nhưng cũng may là những người
còn lại đều trốn thoát được.” Saukhi nghe Vương Bảo Nhi kể lại chuyện ngày hôm đó, Tử Phong gật gù nói.
“Cũng phải tạ ơn ân nhân ngài đã không ngại mạo hiểm hiện thân để cứu chúng ta.” Vương Bảo Nhi một bộ dáng nhún nhường, hơi cúi đầu xuống tạ ơn.
“Ơn huệ gì, ta chỉ làm những gì mà ta muốn thôi.” Nếu không phải là vì cái hệ thống chết tiệt đó thì ta liều mạng làm cái gì, còn câu đó Tử Phong không có nói ra. Nhưng vào trong mắt của Vương Bảo Nhi, hành động đó của hắn lại khiến hình tượng của hắn trong suy nghĩ của nàng lại thêm một đặc điểm nữa.
Cho đến tận bây giờ Vương Bảo Nhi vẫn chưa biết phải gọi hắn như thế nào, thậm chí cả tuổi của hắn nàng cũng không đoán được, đốivới nàng mà nói, hắn tràn ngập sự bí ẩn, thực lực siêu cường, hành tung vô định, máu lạnh lãnh khốc, có vẻ như là có sở thích kì lạ đólà…..giết người, đồng thời thủ pháp giết người cũng cực kì tàn bạo, nhưng bây giờ nàng lại phát hiện ra thêm một đặc điểm của hắn nữa,đó chính là hắn là một con người rất phóng khoáng, luôn làm theo những gì mình thích, tâm tính này đích thị là tâm tính của một cườnggiả.
Nếu như Tử Phong biết được Vương Bảo Nhi nghĩ gì, hắn lúc này chắc cũng đập đầu xuống bàn luôn quá, từ lúc nào mà hắn trở nên vĩ đại đến vậy.
“Ta không biết phải xưng hô với ân nhân ra sao, nhưng mà cứ theo thực lực vi tôn, ta xin gọi một tiếng tiền bối.”
“Cứ gọi ta Tử Phong.”
“Vậy thì Tử Phong tiền bối, thực ra, ta có một việc cần nhờ đến tiền bối, không biết tiền bối có nhã hứng nghe hay không?” Vương Bảo Nhi có chút rụt rè nói.
Không cần suy nghĩ, Tử Phong liền mở miệng từ chối, hắn hơi đâu mà giúp nàng ta, mục tiêu hiện tại của hắn là san bằng Âm Ma tông thành bình địa, để làm được việc đó hắn phải tăng thực lực lên, giúp Vương Bảo Nhi không nằm trong danh mục việc cần làm của hắn.
Chỉ là khi hắn vừa định mở miệng ra, một thanh âm trong trẻo liền vang lên trong đầu hắn:
-Hệ thống ban bố nhiệm vụ
Chủng loại: Nhiệm vụ tùy chọn. Liên hoàn.
Số lượng: Không rõ.
Nội dung: Nhận lời giúp đỡ Vương Bảo Nhi, chi tiết nhiệm vụ sẽ được thông báo sau.
Hạn chế: Không.
Phần thưởng: Điểm tiến hóa công pháp/vũ kĩ/bí pháp (không rõ số lượng). Điểm kinh nghiệm.
Đây chỉ là nhiệm vụ tùy chọn, Tử Phong hắn có thể chọn làm hoặc không làm, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền quyết định làm. Dù là tiến hóa công pháp, vũ kĩ, hay bí pháp thì thực lực của hắn cũng sẽ tăng lên, hơn nữa hắn cũng sẽ nhận được kinh nghiệm, bản thân nhiệm vụ tùy chọn có thể hủy được, nếu khó quá hắn có thể hủy bất kì lúc nào, căn bản không mất gì cả. Nghĩ thông suốt, Tử Phong liền nói:
“Nói thử ta nghe xem nào!”