“Muốn đánh tao lắm hả? Nhưng mày có dám không?”
Lưu Khải nhìn Tân Thế Vỹ với vẻ chế nhạo như nhìn một tên ngốc. Trong lúc gã nói chuyện thì mấy tên gã gọi tới đã bao vây Tần Thế Vỹ với khí thế bừng sát khí, khiến ai cũng phải sợ hãi. Chị Lưu đứng cạnh đó tiếp tục châm chọc: “Thăng nhà quê này không biết lấy đâu ra can đảm mà dám lên mặt với chúng tao! Nếu mày chỉ là dân đen thì nên có thái độ của dân đen, đừng ra oai với người có tiền, không thì hậu quả khó lường đấy”.
Chu Anh cũng thích thú nhìn Tân Thế Vỹ, chỉ mong được. thấy anh bị bẽ mặt. Còn Vương Nguyệt thì có vẻ lo lắng, sợ Tân Thế Vỹ lại kích động rồi đánh nhau. Lưu Khải gọi nhiều người tới như vậy, nếu Tân Thế Vỹ dám ra tay thì kết cục sẽ rất thảm thương.
Chát!
Đúng lúc này, lại có tiếng bạt tai vang lên, Lưu Khải đang vênh váo đứng trước mặt Tân Thế Vỹ đã bị đánh ngã, nửa bên mặt còn lại đã sưng phù.
“Chẳng mấy khi có người dâng mặt lên cho tôi vả, giờ có thì... tôi phải tranh thủ”, Tân Thế Vỹ đứng dậy rồi nhìn Lưu Khải đang nằm dưới đất, nói: “Tôi đúng là một người bình thường, nhưng tôi thấy anh còn không băng một người bình thường đâu. Vì người bình thường không quyt nợ như anh”.
“Chó chết! Mày dám đánh tao à? Mày chán sống rồi đúng không?”, Lưu Khải chỉ thẳng mặt Tân Thế Vỹ rồi lại gào lên: “Chúng mày còn đần mặt ra đấy à? Phế nó cho tao, nó vừa tát †ao bằng tay nào thì chặt cái tay đó đi, tốn bao tiền thuốc men tao cũng chịu hết!”
“Vâng!”
Bốn người đàn ông kia lập tức nắm tay lại rồi lao về phía Tần Thế Vỹ. Lúc này trông Lưu Khải vô cùng đáng sợ, Chu Anh thì có vẻ vui khi thấy người khác gặp hoạ, chỉ có Vương
Nguyệt là lo lắng rồi hét lên: “Anh Tân, anh mau chạy đi...”
Bụp!
Tân Thế Vỹ chẳng những không bỏ chạy mà còn chủ động xông về phía bốn người đàn ông kia, sau đó đạp vào tên đi đầu. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, tên đó đã bay ra xa rồi la hét đau đớn. Ba tên còn lại ngẩn ra với vẻ kinh ngạc, nhưng kinh nghiệm đánh đấm của họ rất phong phú nên đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi tấn công Tân Thế Vỹ từ nhiều phía. Tiếc là kết quả không có gì khác biệt.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Sau ba tiếng động, ba tên kia đều ngã vật ra đất.
“Không thể nào!”, Lưu Khải trợn tròn mắt như nhìn thấy ma quỷ. Mấy người này đều là vệ sĩ mà gã bỏ rất nhiều tiền ra thuê từ công ty vệ sĩ hàng đầu ở Giang Hải, một người trong số họ có thể hạ được năm, sáu người thanh niên. Nhưng giờ
cả bốn hợp sức lại mà vẫn bị quật ngã dễ dàng.
“Giờ anh còn định chặt tay tôi nữa không?”, Tân Thế Vỹ đi tới cạnh Lưu Khải rồi hỏi.
“Tôi..”, va phải ánh mắt của Tần Thế Vỹ, Lưu Khải chỉ thấy tim mình đập thình thịch, hít thở c khó khăn, nhưng rất nhanh gã đã lấy lại tinh thần rồi nói: “Ừ thì lần này tao nhìn nhầm, không ngờ mày cũng có chút bản lĩnh. Nhưng thế thì sao nào? Mày cũng chỉ là một thằng dân ngu cu đen thôi, còn tao là nhân sĩ cấp cao ở thành phố này, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể mời đại ca giang hồ đến rồi ép chết mày như một con kiến”.
“Thế à?”, Tân Thế Vỹ gật gù nói: “Nếu vậy thì tôi cho anh cơ hội gọi điện đấy, gọi đại ca giang hồ mà anh quen đến đi”.
Tân Thế Vỹ thật sự không muốn Tiểu Thảo phải chuyển trường, vì thế chuyện này cần được xử lý thoả đáng, để sau này không còn tái phát nữa.
“Được, mày nói đấy nhé, chờ đó rồi hối hận đi”.
Nói rồi, Lưu Khải lấy điện thoại ra rồi chạy ra ngoài gọi. Thấy thế, Chu Anh và chị Lưu đều cười khẩy. Vì họ biết rõ thân phận của Lưu Khải, chäc chăn gã có thể mời được một đại ca giang hồ đến, khi đó người gặp hạn chính là Tân Thế Vỹ.
“Anh Tần, hay... hay anh chịu nhún nhường một chút rồi đi thôi!", Vương Nguyệt đi tới rồi thở dài nói: “Anh chỉ là người bình thường, không đấu lại họ được đâu”.
“Đi? Nó đánh tôi sao tôi cho nó đi được?”
Vương Nguyệt vừa nói xong thì Lưu Khải đã trở vào, gương mặt gã thoáng vẻ tàn khóc và cười cợt, sau đó nói với Tân Thế Vỹ: “Đại ca mà tao quen sẽ đến ngay thôi, rất tiếc phải thông báo với mày là đêm nay trên hồ Trừng Dương sẽ có một xác chết”.
Vương Nguyệt tái mét mặt, đến Chu Anh cũng thấy sợ hãi, nhưng loáng cái vẻ sợ sệt đã biến thành lạnh lùng.
“Thế ư?”
Tân Thế Vỹ vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi gì. Anh chỉ lấy điện thoại ra xem giờ rồi nói: “Tốt nhất tên đó nên nhanh chân một chút, tôi còn phải về nhà ăn tối”.
“Vẫn muốn ăn à?”, Lưu Khải chế nhạo: “Đừng mơ nữa, hôm nay mày sẽ là một con ma đói”.
Tân Thế Vỹ lắc đầu, chẳng buồn để ý đến Lưu Khải nữa mà lấy điện thoại ra chơi điện tử. Mười lăm phút sau, bên dưới có tiếng bước chân vọng lại. Loáng cái đã có rất nhiều tiếng bước chân vang lên, những bóng người mặc đồ mau đen đi theo một người đàn ông vào văn phòng của hiệu trưởng. Nhìn thấy người đó, Lưu Khải lập tức khúm núm đi tới nói: “Anh Báo, cảm ơn anh đã bớt chút thời gian quý báu đến giúp em, khi nào xong việc, em sẽ mời anh cùng các anh em đến hoàng thành Lãng Đình ăn chơi một bữa”.
“Đầu là anh em cả, khách sáo làm gì?”
Lôi Báo xua tay rồi nói: “Ai đánh mày? Để tao lôi nó đến hồ Trừng Dương xử lý”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!