“Hiểu Lệ, thím hiểu nhầm rồi, tôi tới không phải để vay tiên”.
'Tân Quân mỉm cười gượng gạo, sau đó đẩy Tân Thế Vỹ ở đẳng sau lên, nói: “Hôm nay Thế Vỹ vừa trở về nên tôi dẫn thăng bé tới đây thăm chú thím”.
“Ồ, đúng là Thế Vỹ thật này, không phải bị phán năm năm tù à? Tính đến bây giờ mới ba năm thôi mà, sao lại đã được. thả rồi?”
Lưu Hiểu Lệ liếc nhìn Tân Thế Vỹ, nói đểu.
Trước kia bởi vì thành tích học tập của Tân Thế Vỹ rất tốt, lúc nào cũng thi được hạng nhất, thật ra bà ta còn cảm thấy hơi ghen ty. Đặc biệt là sau này nghe nói Tân Thế Vỹ còn bám được vào nhà họ Phương, bà ta càng khó chịu. Bởi vì trước kia, cuộc sống của gia đình Tần Thế Vỹ vẫn luôn không bãng nhà bọn họ, một khi Tân Thế Vỹ làm rể nhà họ Phương thì chắc chẳn sẽ vượt qua nhà bọn họ.
“Hiểu Lệ, ai tới vậy?”
Lúc này, trong phòng truyền ra giọng của một người đàn ông trung niên.
“Là anh cả và Thế Vỹ”.
Lưu Hiểu Lệ bực bội nghiêng người qua, nói: “Mau vào nhà đi"
“Thế Vỹ? Đúng là cháu rồi, sao cháu được thả sớm vậy?”
Mới vừa vào nhà, một bóng người đã chạy vội ra, là người vừa lên tiếng, chú hai của Tân Thế Vỹ tên là Tân Đông Hải. Tân Đông Hải có dáng người gầy gò, đeo một chiếc mắt kính gọng mạ vàng tạo cho người khác một cảm giác ổn tồn lễ độ.
“Chú, thím, cảm ơn chú thím vẫn luôn chăm sóc nhà cháu trong suốt ba năm nay”.
Tân Thế Vỹ cười nói. Mặc dù thím hai hơi cay nghiệt nhưng bản tính của thím cũng không phải quá xấu, Tân Thế Vỹ sẽ không chấp nhặt với bà ta.
“Đều là người một nhà cả mà, cần gì phải nói khách sáo thế? Mau vào phòng khách ngồi đi. Đúng lúc, trong nhà có khách, chú vừa mới pha trà xong, cháu và bố mau vào uống trà đi”.
Tân Đông Hải cầm lấy cái túi trên tay Tân Thế Vỹ, sau đó kéo Tần Thế Vỹ vào phòng khách. Căn hộ này của Tân Đông Hải khoảng một trăm năm mươi mét vuông, cách bài trí rất đơn giản nhưng chất liệu và nội thất mềm lại được trang trí tinh tế và được đặt rất đúng chỗ, tạo cho người ta cảm giác vừa đơn giản vừa rộng rãi.
Thật ra Tân Thế Vỹ cũng không biết nhiều về tình hình của nhà chú hai, anh chỉ biết hình như chú hai đi làm tại một đơn vị cơ quan nào đấy, thím hai cũng làm việc ở một ngân hàng. Tóm lại, điều kiện gia đình của nhà này tốt hơn nhà họ rất nhiều.
Dù sao, bố của anh - Tân Quân không được học đại học đàng hoàng. Khi còn rất nhỏ, Tân Quân đã tới thành phố Kim Lăng để làm giúp việc cho một gia đình giàu có. Phải đến sau này, khi Tân Thế Vỹ học cấp ba, bởi vì vấn đề hộ khẩu nên ông ấy mới về quê ở thành phố Giang Hải.
Lúc này, trên ghế sô pha ở phòng khách có hai người đang ngồi, một người trong số đó chính là con gái của Tân Đông Hải - Tân Mạn Tuyết.
Tân Mạn Tuyết mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc quần jean màu xanh bó sát, giúp đôi chân dài đẹp của cô ta càng thêm cân xứng và gợi cảm. Bề ngoài của cô ta rất xinh đẹp, mang vẻ ngây thơ trong sáng của cô em gái nhà bên.
Bên cạnh là một nam thanh niên, mặc áo sơ mi tinh tế, đeo đồng hồ đắt tiền, vẻ ngoài anh tuấn, vừa nhìn là biết người thành công trong sự nghiệp.
“Mạn Tuyết, bác cả của con và anh họ con tới chơi này, rót trà cho họ đi”.
Tân Đông Hải nói.
“Chào bác cả”.
Tân Mạn Tuyết đứng lên, nhìn vào mắt Tân Thế Vỹ, ánh mắt hơi phức tạp, giọng điệu cũng có vẻ thờ ơ: “Sao anh lại ra tù nhanh thế? Không phải còn hai năm nữa mới mãn hạn tù à”
Bởi vì thành tích cực kỳ xuất sảc của Tân Thế Vỹ mà ngay từ khi còn nhỏ, Tân Thế Vỹ đã trở thành thần tượng của cô ta. Nhưng cuối cùng, Tần Thế Vỹ lại chọn đi ở rể, hơn nữa còn ngồi tù. Từ đây, hình tượng Tần Thế Vỹ trong cảm nhận của cô †a đã hoàn toàn sụp đổ. Do đó hiện giờ, cô ta hơi chán ghét Tần Thế Vỹ.
Nghe thấy câu hỏi của Tân Mạn Tuyết, đám người Tần Đông Hải cũng tò mò nhìn qua.
Tân Thế Vỹ nghe vậy, vừa định trả lời thì Tân Quân ở bên cạnh nói: “Mạn Tuyết, là thế này, ba năm nay thật ra Thế Vỹ không ngồi tù mà là đi lính”.
“Đi lính hả?”
Mọi người đều sửng sốt.
“Anh cả, anh đang đùa đấy à?”
Lưu Hiểu Lệ là người đầu tiên không tin: “Ba năm trước, nó đâm chết người ta, sao có thể không ngồi tù mà đi lính được. chứ?”
Tân Quân giải thích: “Bởi vì Thế Vỹ được một vị lãnh đạo Chiến Bộ xem trọng, cảm thấy thằng bé có tố chất trở thành một người lính, cho nên mới đưa thắng bé ra biên giới phía bắc. Hiểu Lệ, tôi không nói điêu với thím làm gì. Nếu thím không tin, lần sau tới tôi sẽ mang theo huy chương mà Thế Vỹ
đã nhận được trong lúc làm lính cho thím xem”.
“Thôi, lần sau đến đừng mang theo làm gì, tôi tin là được. rồi chứ?”
Lưu Hiểu Lệ khẽ cười, nói: “Dù sao tôi cũng đâu nhìn ra được huy chương gì đó là thật hay giả đâu”.
“Thím...”
“Khụ khụ, anh ơi, anh đừng giận, tính Hiểu Lệ là vậy mà”.
Tân Đông Hải ho nhẹ một tiếng, sợ hai người lại cãi nhau, vội vàng chuyền chủ đề, nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!